ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 61

Cinglata phải ra hầu toà rồi còn về quê thu mua nho nữa. Đừng lo mẹ à, bao
nhiêu tiền kiếm được con đưa mẹ hết.
- Grazia!
Bà nói cám ơn bằng tiếng mẹ đẻ. Mọi người đều cười, vì thằng ranh rất
khôn, gọi lão chồng mọc sừng bằng "chú".
Lão chồng lên tiếng:
- Chị Lucia ạ, tôi coi Lorenzo như con ruột của tôi vậy. Ôi, thật bất
hạnh, chúng tôi chẳng có đứa con nào. Khi tôi xa nhà, chẳng có ai lo. Cái
công việc này coi vậy chớ vất vả, nguy hiểm lắm, đàn bà lo sao nổi. Phải có
một người đàn ông khoẻ mạnh cánh đáng. Lorenzo đã có việc ổn định trong
đường sắt. Sau đó nó về đây, làm tới sáng. Ban ngày tha hồ ngủ, khỏi sợ
mấy đứa em nó quấy rầy. Tại sao nó không thể nghỉ ngơi ở đây chớ? Tôi tin
tưởng tuyệt đối thằng bé, để ý làm gì mấy chuyện nhảm nhí ngồi lê. Một
con người bù đầu kiếm tiền như tôi, chẳng hơi đâu quan tâm tới chuyện
hàng xóm.
Vậy là quá rõ. Đúng là lũ bỉ ổi. Một thằng chồng, mà lại là dân Ý, chỉ vì
tiền, sẵn lòng để con vợ cắm sừng. Một con vợ biết chồng quý tiền hơn quý
vợ và danh dự của mụ ta, sẵn lòng để vợ làm con điếm. Thật kinh tởm.
Để con trai bà sống với những con người này, nó sẽ ra sao? Bà bình tĩnh
bảo con:
- Thu xếp tất cả đồ đạc của con. Mẹ không ra khỏi đây, nếu con không
về nhà.
- Thôi mà, mẹ. Con đi làm kiếm tiền năm năm rồi. Đâu phải trẻ con.
- Mẹ là mẹ của con. Con cãi mẹ trước mặt người lạ sao?
Mụ Le Cinglata khinh miệt bảo nó:
- Đi, về với mẹ đi. Mẹ gọi, trẻ con phải bám váy mà theo.
Mặt Larry đỏ bừng. Người mẹ nhìn thấy sự giận dữ đầy chất đàn ông trong
mắt nó. Trông nó giống hệt thằng cha quá cố của nó. Larry bảo:
- Tôi chẳng về đâu hết.
Bà tiến lại, vả vào mặt nó. Larry xô bà ra, làm mẹ nó loạng choạng đụng
phải cái bàn.
Vợ chồng Le Cinlgata giật mình, hốt hoảng. Chuyện to rồi. Cả hai vợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.