ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 65

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 5

Bế con bé Lena, Lucia Santa đứng bên cửa sổ phòng khách nhìn xuống
cảnh nhộn nhịp ngựa xe. Ngay phía dưới cửa sổ, một thằng bé bán rong, cất
tiếng rao lanh lảnh "Khoai tây, chuối, hành, cần thật rẻ này". Trên xe của nó
từng ô vuông ngồn ngộn màu nâu, đỏ, xanh, vàng của rau, trái. Nhìn vẻ
sống động của thằng bé, Lucia có cảm giác như đang ngắm một tấm vải bố
trải sàn đầy màu sắc.

Bên kia bãi tàu, bà thấy một đám đông người lớn và trẻ con xúm xít. Cũng
may là thằng Lorenzo sau ca làm đêm, đang ngủ li bì, nếu không bà lại có
dịp lo sợ mấy vụ đâm chém nhau đổ máu. Nhưng bà cũng chăm chú nhìn.

Một thằng nhóc đang đứng trên mui tàu, nhìn xuống đám đông. Rồi nó lăng
xăng chạy tới chạy lui. Nắng sớm soi sáng rực cái sọc xanh trên ngực áo
trắng của nó, Đúng thằng Gino rồi. Nhưng thằng ranh đang làm trò gì kia?
May là toa tàu không có đầu máy.

Lucia Santa cảm thấy mình từa tựa như thượng đế vén mây nhìn xuống con
cái dưới trần, bà đứng trên cao này quan sát con cái, trong khi chúng không
hề biết.

Bộ đồng phục da đen bóng lộn của cảnh sát sân ga đang thoăn thoắt leo lên
nóc toa tàu. Bà mẹ hiểu ra ngay chuyện gì đang xảy ra, vội chạy vào, hét
toáng lên:
- Lorenzo, dậy mau.
Bà lay gọi nó thất thanh cả tiếng. Larry nhảy bắn ra khỏi giường. Lông
ngực, lông chân cả đống, đầu tóc thì rối bù, mặt nhớp nháp mồ hôi, nhưng
nó không e ngại gì, vì có ai ngoài mẹ ra đâu. Hai mẹ con chạy ra cửa sổ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.