ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 9

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 1

Larry Angeluzzi thúc con ngựa ô đen bóng trên lòng đường như một khe
núi, giữa hai dãy tường nhà cao dòm trật ót. Dưới những chân tường, trên lề
đường lát đá xanh, phân ô biệt lập mỗi lô nhà, lũ trẻ ngừng chơi đùa, im
thin thít chiêm ngưỡng anh Larry. Larry vung vẩy đèn dầu màu đỏ thành
một vòng cung lớn, những tia lửa toé ra từ những móng sắt của con ngựa
khua trên đường rầy xe lửa, làm loé sáng những viên đá trải trên đại lộ Số
Mười và lừ đừ theo sau là đoàn tàu chở hàng chậm chạp từ nhà ga cuối
cùng, trên phố Hudson tiến về phương bắc.

Năm 1928, sở Đường Sắt trung ương New York phải sử dụng những con
đường trong thành phố để xuôi ngược bắc nam, nên phải có người cưỡi
ngựa mở đường để tránh tai nạn giao thông. Chỉ vài năm nữa, khi cầu nổi
xây xong, hình ảnh người dẫn đường chỉ còn là kỷ niệm của lịch sử thành
phố. Nhưng Larry Angeluzzi không hề biết nó là người cuối cùng trong
nghề này. Nó ngồi trên mình ngựa cứ kiêu hãnh như một cao bồi chính hiệu
miền Tây. Nó luôn ăn diện: ghệt trắng nặng, mũ rộng vành, đồng phục quần
xanh bằng vải thô cứng, bó chặt tới mắt cá bằng những cái cặp sáng bóng.

Nó cho ngựa đi nước kiệu qua thành phố hâm hấp nóng của đêm hè. Những
người đàn bà ngồi trên mấy thùng cây nói chuyện tào lao với nhau, cánh
đàn ông đứng xớ rớ nhả từng ngụm khói xì gà khét lẹt nơi góc phố. Đám trẻ
con nhao nhao bất kể nguy hiểm chạy theo bám vào xe lửa đang chạy. Tất
cả đều hiển hiện trong ánh sáng vàng đầy khói của đèn đường và ánh sáng
trắng của mấy bóng đèn cửa hàng bánh kẹo. Tới mỗi ngã tư, những cơn gió
từ sông thổi tới, làm cho người và ngựa tỉnh táo hẳn, cùng làm mát mẻ cái
đầu máy xe lửa đen ngòm.
Trên khoảng đất trống trong công viên Chelsea, lố nhố bóng tụi trẻ ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.