ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 11

Ông bẻ ghi lùn tịt từ ngoài xe lửa vào bảo Larry:
- Tối nay không còn chuyến nào nữa đâu, nhóc ạ.

Larry liền mở dây, leo lên ngựa. Larry thúc ngựa, phóng vù vù, những dãy
nhà, những bức tường lao xao, ngả nghiêng như tấm vải buồm mỏng manh.
Ngay phía trước, trên tầng thượng ngôi nhà của nó, Larry thấy một bóng bé
nhỏ trên khung cửa sổ. Đúng là thằng Vincent, em nó. Nó vẫy tay nhưng
thằng Vincent vẫn ngồi bất động.

Mọi người đều ùa ra đường ngắm nó. Larry ôm cổ ngựa phóng thẳng về
chuồng, trên đường Số Ba Mươi Lăm.

Từ chiều, lúc trời chạng vạng, Lucia Santa, mẹ nó, đã chuồn khỏi căn
phòng ngột ngạt, xuống đường cùng mấy bà hàng xóm tán gẫu, và nhất là
để coi chừng mấy đứa con chạy nhảy trên mấy phố tối đen quanh nhà.

Tối nay, bà Lucia Santa thật thảnh thơi. Mùa hè là thời gian thoải mái nhất,
khỏi phải lo trẻ con bị cảm, khỏi phải bận tâm lo áo ấm, găng tay, giày, nón
cho chúng như ở mùa đông. Thường vào bữa ăn chiều, mọi người đều
muốn nuốt sao cho no bụng để còn xuống đường vừa tán nhảm, chuyện
không đâu vào đâu mà cãi nhau ỏm tỏi thiếu điều sắp đánh nhau. Đối với
Lucia Santa thì càng ít người ở trong nhà, cửa nhà càng đỡ phải dọn dẹp lau
chùi. Nhưng bà thích nhất là được gặp gỡ xóm giềng trong buổi tối rảnh
rỗi. Chẳng hạn như lúc này, tóc búi cao, mặc bộ áo đen sạch sẽ tươm tất,
xách cái ghế đẩu trong bếp từ gác tư, bà xuống trước cửa nhà nhìn ngắm
phố phường.

Mỗi ngôi nhà cho thuê là một sân làng. Mỗi làng mỗi nhóm, toàn đàn bà
váy áo màu đen, chiều chiều ngồi trên những thùng cây, ghế đẩu, chụm đầu
nhau nhắc lại những chuyện ngày xửa ngày xưa. Nào là chuyện luân
thường đạo lý. Nào là những cổ tục nơi làng xưa của họ, một ngôi làng
miền núi tận miền Nam nước Ý, nơi họ bỏ đi từ nhiều năm trước. Cứ tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.