ĐẤT NGHỊCH - Trang 139

tìm được đủ chữ mà nói. Mọi người im lặng cảm động đứng nghe. Và tất cả
đều sẵn sàng làm theo ý chàng muốn. Tấn thảm kịch, cái chết thê thảm của
Chi Lan, chút xíu nữa, khiến chàng là kẻ tử thù của họ, giờ đây lại lôi cuốn
được họ đứng về phía chàng, xích lại với chàng gần hơn. Chàng đã cùng
chung một mối lo buồn với họ.
Ông Lê Phi buồn bã gật đầu:
- Thôi được ! Cũng đành vậy thôi ! Không thể làm gì khác hơn ! Thời thế
nào kỷ cương ấy ! Bây giờ không còn như ngày trước nữa. Khổ tâm lắm
nhưng chẳng biết sao hơn. Thôi, nầy, Đặng Sâm ! Dẫn nó đi lẹ lẹ lên. Đi
cho khuất mắt ! Nó còn hiện diện tại đây giây phút nào, tôi còn uất hận
phút ấy …. Rồi lỡ ra … không tự kiềm chế được … À, mà anh định giải
quyết số phận nó ra sao đó ?
- Tạm giữ nó đêm nay trong căn hầm đằng tôi. Sáng mai, tôi sẽ dẫn trình nó
lên Tòa án tỉnh. Còng tay cẩn thận, anh có thể yên trí.
Dứt lời, viên hương quản rút khẩu súng lục, nắm gọn trong tay, ngón trỏ đặt
nhẹ lên cò, hươi mũi súng về phía Giậu:
- Ê đi đi ! Gã kia ! Nhớ đừng có giở trò gì đó nghe ! Nhi nhô chút xíu là tao
bắn hạ liền đó, đừng trách !
Giậu nặng nề lê bước. Tới gần cửa ra vào, gã ngoái cổ lại:
- Thật tình tôi không giết Chi Lan mà !
Viên hương quản bước theo sát gót tên hung phạm.
Ông Lê Phi:
- Nầy anh Sâm ! Dẫn nó đi, giam cổ nó lại, - ông hạ thấp giọng nói nhanh –
Xong đâu đấy, anh quay về đây, tôi nhờ một việc, nghe !
- Việc gì ?
- Tôi muốn nói với anh chuyện nầy !
- Được ! Tôi sẽ trở lại.
Hai người ra khỏi nhà. Ông Lê Phi đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, vặn chốt,
mở rộng hai cánh. Ông ưỡn ngực hít vào một hơi thật dài. Trời đêm yên
tĩnh, không khí mát rợi.
- Chà ! Mát quá !
Họ không còn gì để nói với nhau. Trong phòng còn lại bốn người, người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.