ĐẤT NGHỊCH - Trang 143

- Được lắm chứ ! Anh chỉ gật đầu một cái là xong.
- Thì tôi cũng muốn lắm chớ anh tưởng tôi không muốn mần chuyện đó
sao. Khốn nỗi, trước khác, bây giờ khác. Thời gian đã đổi thay tất cả. Kẹt
lắm ! Anh cũng đã phải công nhận ngày nay không còn giống như ngày xưa
nữa mà. Trước pháp luật, “chuyện” đó vẫn là một tội đại hình. Hậu quả gì
sẽ xảy đến với tôi, anh không cần phải băn khoăn lo ngại. Có ngại là ngại
cho anh kìa …
Ông Lê Phi cương quyết:
- Anh nói đúng ! Nhưng tôi đã tính kỹ lắm rồi ! Không thể xảy ra sự gì
đáng tiếc đâu.
- Anh tính thế nào ? Nói tôi nghe thử !
- Ngày mai anh sẽ áp tải nó bằng xe ngựa của anh phải không ?
- Ừ !
Tia nhìn mơ màng xa vắng, ông Lê Phi hình như đang nhìn thấy cảnh tượng
diễn ra, trong đó ông sẽ thủ vai chính. Vai chính sẽ ….Hình ảnh do óc
tưởng tượng khiến ông ngại ngùng do dự. Bà Liên rời hai bàn tay khỏi lưng
ghế dựa, đặt lên vai chồng. Hơi ấm từ đôi bàn tay trắng muốt ấy thấm qua
lần áo dầy của người chồng như thầm nói lên sư đồng ý, như hối thúc ông
Lê Phi cứ việc …..tiến tới.
Và ông tiến tới thật:
- Trên đường đi, tới một chỗ nào đó, anh dừng xe lại, nêu ra một lý do nào
đó. Tên Giậu sẽ lợi dụng giây phút ấy …..đào tẩu. Y sẽ nhảy đại xuống
khỏi xe, phóng mình chạy vào rừng rậm. Anh lên tiếng kêu “đứng lại”, nếu
không …. Gã vẫn cắm đầu chạy. Tôi nấp sẵn một chỗ gần đó, nổ một phát,
thế là xong.
Bây giờ, tới phiên Đặng Sâm do dự:
- Thì cũng vậy. Đâu có được ! Thôi, tôi không chịu vậy đâu !
- Có gì mà không được ! Tôi sẽ bắn hạ nó bằng súng lục của anh kia mà !
Theo nguyên tắc, anh có quyền, thượng cấp của anh không thể trách cứ anh
vào đâu được. Nhất cữ lưỡng tiện. Anh thấy không ? Phần tôi, tôi sẽ rửa
được hờn cho cháu Chi Lan …. Hừ ! Thằng khốn đó phải xơi một viên đạn
và sau lưng mới đáng. Nhưng nếu anh từ chối thì …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.