ĐẤT NGHỊCH - Trang 144

Viên hương quản cắt ngang:
- Cái gì ? Từ chối ? Tôi từ chối hồi nào ? Anh sao mà … ! Khoan chút đi !
Để tôi nghĩ kỹ lại thử coi ! À, thế … à ….. thế … nếu nó bỏ chạy ! À, đúng
rồi ! Đúng ! Tôi có quyền bắn một tên hung phạm, nếu y đào tẩu …! Ừ,
được đấy !
- Tôi sẽ phục sẵn chờ anh ở miếu Âm hòn gần gò Ruối đó nghe ! Bây giờ
chỉ cần anh cho biết mấy giờ.
- Mười giờ sáng !
Thế là họ định đoạt xong số phận của gã Giậu, kết án tử hình một kẻ đã
phản lại họ. Nghĩa là có một kẻ sắp chết vì tay họ. Kỳ lạ ! Vậy mà hai
người lại cảm thấy lương tâm thật thanh thản. Quyết định sắt máu đó lại
khiến cho hai người cảm thấy …dễ chịu vô cùng. Nhất là ông Lê Phi, ông
lại có cảm giác được tỉnh táo hẳn ra, giác quan lại hoạt động bén nhậy như
những ngày nào. Lúc đó ông mới ý thức rõ rệt được làn không khí bao
quanh. Và ông thoáng rùng mình. Đôi vai run lên nhè nhẹ.
- Trời có vẻ lạnh dữ hả ?
Lê Phi tiến tới khuôn cửa sổ trông ra vườn đưa tay khép chặt hai cánh lại.
Không để ý, nên ông không trông thấy … Bạch Phụng đang nép sát chân
tường. Câu chuyện của hai người đã lọt vào tai nàng không sót một tiếng.
Lại có tiếng Đặng Sâm:
- Nhưng dù thế nào tôi cũng vẫn phải thảo bản phúc trình cái đã. Như vậy
mới đúng nguyên tắc. Ở đây về là tôi làm liền đó. Cũng phải mờ mờ sáng
mới xong chứ không ít đâu. Anh thiệt là … ! Anh có nhận thấy là anh làm
mệt tôi quá xá không ?
- Tôi chỉ nhận thấy anh vẫn là người của chúng ta. Vậy thôi ! … Có đôi lúc
tôi chợt thoáng nghi ngờ anh đấy nhé ! Thôi, về đi, sáng mai, nhớ đấy !
Dứt lời, ông Lê Phi đứng dậy, chìa tay bắt tay bạn. Đặng Sâm:
- Anh bắn súng lục được chứ ?
- Yên trí ! Không được cũng phải được.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.