ĐẤT NGHỊCH - Trang 146

động trừng phạt đó mà thôi. Sự khao khát quá độ trong việc trả thù đã khiến
họ đâm ra mù quáng.
- Bao giờ ? Và ….giết bằng cách nào ?
Trước khi trả lời câu hỏi mà nàng nghe rất rõ ấy, Bạch Phụng liếc nhanh
mắt nhìn khoảng giường trải nệm trắng tinh bên cạnh chàng trai. Trọng
Minh vội tung chăn ngồi dậy.
- Hả Bạch Phụng ?
Từng chi tiết một, cô gái thuật lại chương trình, kế hoạch ông Lê Phi và
Đặng Sâm đã sắp đặt để hành động. Và nàng cho Trọng Minh biết rõ thời
gian, địa điểm.
- Phải làm cái gì chứ hả anh ?
Trọng Minh chợt mỉm cười. Chàng nhận thấy chương trình, kế hoạch hành
động của ông Lê Phi, Đặng Sâm thật khéo léo, thật tinh vi, không một sơ
hở. Nhất là điểm kết thúc. Bất giác chàng trai khẽ gật đầu. “Sự việc như thế
tất nhiên phải kết thúc như thế!”.
Trọng Minh ngẩng nhìn Bạch Phụng:
- Cô bảo làm gì ? Làm cái gì mới được chứ ? Một khi họ đã quyết định rồi.
Vả lại, chuyện đó cũng chẳng ăn chung gì tới tụi mình! Thôi, bỏ qua đi !
Hãy quên đi tất cả những gì Phụng đã nghe lén được, nhé !
Cô gái la lên thảng thốt:
- Lạ quá ! Anh mà cũng nói như thế à ? Thế tại sao, khi có mặt họ, anh lại
trắng trợn tuyên bố rằng làm như vậy tức lạ phạm vào trọng tội, mạc dù kế
hoạch hạ sát tên Giậu có tinh vi đến mức nào đi chăng nữa ? Giết người,
bất cứ vì lý do gì, cũng vẫn là phạm tội sát nhân.
- Thế còn hắn ? Cô quên việc hắn đã làm ? Hắn phạm hai trọng tội mà chỉ
phải đền có một. Hừ !
Khi hốt hoảng chạy đến tìm Trọng Minh, cô gái đinh ninh là chàng thanh
niên nầy thế nào cũng có một sự phản ứng gì hữu hiệu đối với sự việc ghê
gớm sắp xảy ra. Vậy mà giờ đây, Trọng Minh nghe tin rồi lại thản nhiên
ngồi cười trừ, cười thật tươi là đằng khác. Bạch Phụng rít lên:
- Họ sắp sửa giết người mà !
- “Người” ấy là một kẻ sát nhân, y cũng đã giết một người ! Vậy thì họ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.