ĐẤT NGHỊCH - Trang 150

Viên hương quản mở cặp da xếp tờ phúc trình vào cẩn thận. Tờ phúc trình
mà ông đã cố gắng viết thật hay. Đặng Sâm có vẻ khoái chí về nội dung bản
công văn đó lắm. Sự kiện được mô tả mạch lạc, rõ ràng, không sót một chi
tiết. Nhưng chắc chắn thế nào mấy vị thẩm phản cũng trách cứ ông chút xíu
về điểm “Tại sao lại đơn phương mở cuộc điều tra ? Sao không mời thêm
người phụ cho một tay?”. Tuy nhiên ….Giậu chết là hết chuyện.

Hai tay buông thỏng, Giậu đứng trước mặt viên hương quản đợi chờ. Như
kẻ không hồn, gã quay đầu ngó qua ô cửa sổ. Thốt nhiên y lùi lại. Ngoài
đường, trước hiên dãy nhà ở, một đám người không đông lắm đã tụ tập tự
lúc nào. Họ đứng đó, im lìm, rình rập đợi chờ. Tin dữ đã được loan báo rất
nhanh. Giậu nhận ra toàn khuôn mặt quen thuộc. Mới hôm qua đây, họ còn
là bạn của gã, bạn thân là khác.
- Anh cho tôi ra phía cửa sau nghe !
- Tại sao vậy ?
- Họ đến đông quá ! Tôi ….
- Đến đông thì sao ? Mắc cỡ hả ? Sợ hả ? Họ đến để xem mặt anh đấy. Và
rồi họ sẽ được xem !
Quơ trên mặt bàn đôi còng tay, viên hương quản lạnh lùng bảo Giậu:
- Đưa tay đây !
Giậu khẽ rú lên, hốt hoảng giấu tay sau lưng:
- Ấy ! Anh Sâm ! Không ! Đừng làm thế !
- Anh là kẻ phạm trọng tội. Bổn phận tôi là phải …
- Nhưng xin anh đừng còng tay tôi ! Tội nghiệp. Vả lại ….trọng tội …..cái
gì ? Tôi đâu có …
- Đưa tay đây ….
Giậu bước thụt lùi, đôi mắt trừng trừng nhìn đôi còng sắt, kinh hoảng vô
cùng, tưởng như hai chiếc vòng sắt đó có thể đốt bỏng cổ tay y được.
- Tội nghiệp tôi mà anh Sâm !
Đặng Sâm đã có sắc giận:
- Mầy có tội nghiệp con nhỏ Chi Lan không ?
Còn một bước nữa là lưng Giậu đụng vách tường. Ánh mắt gã thầm năn nỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.