ĐẤT NGHỊCH - Trang 22

cũng không có gì quan hệ lắm. Lúc đó, Chi Thoa ở ngoài bước vào. Không
thấy cô chị đâu, ông Lê Phi lại hỏi. Câu hỏi bâng quơ, không hẳn hướng
vào ai, vợ hay cô gái nhỏ:
- Nó làm cái gì ở đâu thế hả ?
Chi Thoa nhanh miệng trả lời cha:
- Con vừa mới thấy chị Lan quanh quẩn gần cái vựa rơm đó mà, ba.
Người cha mỉm một nụ cười bao dung, đôn hậu, đưa tay khẽ níu vai vợ, nói
nhỏ:
- Chắc lại có thằng nỡm Giậu ở đó rồi.
Bà Liên âu yếm ngó chồng:
- Chớ còn gì nữa.
Câu nói vừa thoát khỏi vành môi, ông Lê Phi chợt cảm thấy, rất nhanh, nơi
trái tim nhói một cái. Nhẹ thôi. Một cái nhói rất nhẹ rất thông thường nơi
nội tâm của bất cứ người cha nào cưng con gái mà đứa con gái yêu quý đó
lại sắp sửa xa mình để về làm dâu con người khác.
Ông đứng lên, vừa bước ra cửa vừa nói:
- Tôi đến đó nghe mình.
Hai tay thọc túi quần dạ xám, ông Lê Phi thong thả đặt bước. Một lúc sau,
khi tới gần bức tường đầu hồi vựa rơm, bức tường rêu bám xanh rì, vôi vữa
đã tróc từng mảng lớn để hở cả lớp gạch đỏ bên trong, ông chúm môi huýt
gió một điệu cổ nhạc. “Để tụi nó nghe tiếng đỡ phải bối rối !” Vừa nghĩ
như thế ông Phi vừa trổi cao tiếng nhạc miệng để … báo động. Không một
điểm gì chứng tỏ là bên trong vựa rơm có người. Cánh cửa lớn bằng gỗ cũ
kỹ lâu đời, đóng im ỉm.
Người cha ngần ngại không dám sộc vào ngay. Ông ngại sẽ khiến Chi Lan
xấu hổ khi bị “bắt quả tang”? Không phải ! Chính là ông ngại cho ông !
Đúng thế ! “Xưa kia, ai cấm duyên ông, bây giờ ông già, ông lại cấm duyên
con …”. Câu tục ngữ còn rành rành ra đó ! Bất giác, người cha lắc đầu thật
mạnh. “Con gái mình, mình nuôi dạy nó từ tấm bé, biết rõ nó quá mà, khi
nào nó lại dám có ý nghĩ như thế đối với mà nó yêu quý ngang với mẹ nó”.
Lê Phi hắng giọng cất tiếng gọi vừa nghe:
- Chi Lan !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.