ĐẤT NGHỊCH - Trang 24

rửa thù cho nó nữa !

Bà mẹ gật đầu:

- Đúng ! Anh nói đúng !

Trong chiếc áo dài bằng lụa đen, bà Lê Phi trông nhỏ hẳn đi. Nét người đã
thanh lại càng thêm mảnh dẻ. Cặp mắt to, đẹp, đỏ hoe, nhưng bà không
khóc nữa.

Tiếng chàng rể hụt:
- Tại sao ? Tại sao ? … Rồi nó sẽ không nói cho con !
Người cha nhìn lên:
- Có chứ ! Cháu Giậu ! Rồi nó sẽ phải nói !
Nắng buổi giữa trưa như đổ lửa xuống thôn làng. Trên đồi cao, trong nghĩa
trang, mình để trần trùng trục, ông thợ già xúc những xẻng đất cuối cùng.
Nấm mộ đã khá cao, vùi sâu chôn chặt thân xác Chi Lan, nhưng vẫn không
thể vùi chôn “bài toán đố” về cái chết bí mật của nàng. Bài toán khó ấy cần
phải giải cho bằng được, phải giải bằng được, với bất cứ giá nào.
Lê Phi lặp lại, giọng nói như quất, như vụt:
- Phải tìm cho ra ! Phải tìm cho ra !
Cứng cỏi, lì lợm như Giậu, khi nghe cái giọng nói ấy cũng cảm thấy thính
giác thần kinh không khác dây đàn bị căng lên hết cỡ.
- Bác cứ thế, không chừng sẽ đau nặng và rồi tất cả mọi người cũng quỵ
luôn đó bác !
Người cha đau khổ gật gật cái đầu:
- Cháu nói có lý ! Hừ ! … Có một điều nầy bây giờ bác mới thấy rõ. Cha
mẹ, con cái vì sống gần bên nhau, thường là không để ý theo dõi nhau
nhiều. Do đó, con cái nhiều khi có biến cải đổi thay mà mẹ cha không nhận
thấy. Hoặc giả, khi nhận thấy thì đã quá muộn. Con Chi Lan cũng vậy !
Tâm tình nó chắc chắn đã đổi khác mà bác không nhận ra. Do đó, bác
muốn biết, cần biết lý do cái chết của nó. Vì bác cũng có phần nào trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.