ĐẤT NGHỊCH - Trang 28

Người đàn ông bước vào, cất giọng trầm trầm:
- Đừng buồn tôi nghe, anh Hai.
- Đâu có. Tôi đã chẳng sẵn sàng phụ anh một tay đó sao ? Có điều … tôi
chỉ xin anh chớ …
Hai Bé không nói hết câu. Lời nói đang trôi, tới đó, đột nhiên tắt nghẽn.
Nhưng không sao, ông Lê Phi đã đoán được ý bạn:
- Anh Hai cứ yên tâm. Tụi tôi chỉ dẫn nó đi thôi mà.
Hai Bé khẽ chép miệng:
- Nếu đúng là hắn thì .. chậc, chậc. Ắt là sẽ rắc rối lắm đấy.
Lê Phi trừng mắt:
- Tại sao ?
- Gã nầy hiện đang nổi tiếng. Tôi thấy hình hắn in trên báo luôn luôn. Rồi
sẽ rùm beng lên, mệt lắm.
Trong tâm hồn chất phác của người đàn ông khoác khẩu súng săn, kiến
thức, sự hiểu biết về một tài tử sân khấu, một ngôi sao trên vòm trời điện
ảnh, thật lờ mờ, chẳng có gì rõ rệt. Tuy nhiên, Lê Phi cũng cảm thấy ông
bạn già của mình có lý. Sắc mặt nghiêm trầm, ánh mắt bình tĩnh như một
người đã cân nhắc chu đáo hậu quả việc mình sẽ làm, ông thong thả đáp:
- Liệu có rùm beng bằng cái chết của cháu Chi Lan ? Phải vậy không anh
Hai? Hậu quả sẽ ra sao tôi không muốn nghĩ đến vội. Nhưng cam đoan với
anh, tôi sẽ thu xếp đâu vào đấy. Không lo xáo trộn gì quá lắm đâu. Thế nào,
anh Hai, dẫn tụi tôi lên chứ.
Ba người, nhẹ như ba cái bóng, khẽ bước lên cầu thang. Mấy bậc gỗ rít lên
ken két, nhưng không gây nhiều tiếng động.
Tiếng Hai Bé, kèm theo ngón tay chỉ:
- Đó, anh cứ vào. Cửa không khóa, không cài chốt gì đâu.
Bàn tay to lớn của ông Phi nắm trọn quả đấm sứ xoay nhanh một vòng.
Một hất khẽ, cánh cửa mở toang. Chiếc giường lớn màu gỗ nâu bóng, trải
nệm trắng tinh, chiếm gần hết nửa căn phòng. Ông Hai Bé giơ cao ngọn
đèn dầu lửa. Ánh sáng hắt bóng mấy người đứng sừng sững in đậm nét lên
vách tường.
Trọng Minh chớp mắt lia lịa. Đay say ngủ, giật mình thức giấc, ngót 10

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.