ĐẤT NGHỊCH - Trang 29

giây đồng hồ sau, chàng trai mới tỉnh hẳn. Đồng thời, anh nhận thức rõ tình
hình, thấy ba người, rõ rệt nhất là ông Lê Phi, cao lớn, súng săn hai nòng
chĩa lăm lăm. Chàng tài tử điện ảnh khẽ la:
- Các ông định làm gì đây ?
Tiếng ông Lê Phi:
- Dậy đi! Tôi đến tìm anh !
- Nếu tôi không chịu thì sao ? … A, ông Hai Bé, ông làm ơn tống cổ mấy
người nầy ra ngoài kia đi !
Giậu sáp lại gần. Gã cảm thấy đôi bàn tay ngứa ngáy. Chớp mắt, những
ngón tay dùi đục đã túm chặt ngực áo của người ngồi trên giường:
- Ra ngoài ? Hừ ! Mầy có nghe rõ không, hả ? Tụi tao bảo mầy dậy đi!
Và, cũng trong thời gian ánh chớp, bàn tay phải của Giậu quạt một cái thật
nhanh. Trọng Minh vung tay đỡ cũng thật nhanh, đồng thời, nhảy xuống
khỏi giường nằm. Giọng anh hơi run, có lẽ vì giận hơn là vì sợ:
- Lạ quá ! Tôi chẳng hiểu gì cả ! Nhưng, nếu anh muốn đập lộn thì …
Ông Lê Phi quát lên giật giọng khiến mọi người giật thót mình, khựng cả
lại:
- Làm cái gì thế ? Giậu ! … Mặc quần áo đi cậu kia !
Trong bộ pi-da-ma lụa mỏng kẻ sọc, Trọng Minh cảm thấy hơi lạnh. Cử chỉ
thoáng đôi chút ngượng nghịu trước tia mắt người đàn ông đứng tuổi trang
phục giản dị, nhưng thật chững chạc…tay cầm súng. Chàng ta không sợ, lại
còn cảm thấy vững tâm là đằng khác. Trọng Minh biết chắc rằng ông Lê
Phi đến đây không phải để giết anh. Hoặc ít nhất cũng là … chưa giết vội.
Anh bình tĩnh cất tiếng hỏi:
- Ông là ba của Chi Lan ?
- Đúng !
- Vậy thì được, để tôi mặc quần áo ! Và sẵn sàng đi theo các ông, nhưng
với một điều kiện: cho tôi biết trước là đi tới chỗ nào ?
- Tới nhà tôi ! Chúng ta có chuyện cần nói !
Ba phút sau, Trọng Minh đã mặc xong chiếc áo sơ mi và quần dạ xám. Và
khi Giậu giơ cánh tay thô bạo xô mạnh anh ta ra phía cửa, Trọng Minh đã
thầm nghĩ: “Thật may, thằng “phu gạo” nầy lại không cầm súng”. Tay cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.