ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 292

Anh cả Thìn cùng mẹ con bà cụ Hải tìm hết các bia mộ bên bìa rừng

nhưng cũng không có tấm nào đề tên chú Sơn. Cả Thìn bảo:

- Thế này nhất định chú Sơn nằm trong khu mộ vô danh kia rồi.

Không thể nào tìm được nữa.

Ba bà con tần ngần đến trước khu mộ vô danh nhưng chỉ có bạt ngàn

nấm đất. Không hi vọng tìm ra ngôi mộ của Sơn. Bà cụ Hải bảo cả Thìn và
cô con gái che áo tơi lá, châm lên một bó hương lớn, bà cầm nắm hương
nói:

- Sơn ơi! Mẹ không tìm thấy con nhưng tất cả các con nằm đây đều là

con của mẹ. Tất cả các con đều là con của mẹ!

Nói xong, bà cụ cắm nắm hương nơi đầu gió, mưa ngớt dần, khói

hương lan toả khắp khu mộ những người lính chiến vô danh. Dáng người
mẹ cao vời giữa khoảng đồng không đầy gió mây vần vũ.

Con ngựa già gõ móng kéo chiếc xe trên mặt đường lầm bụi. Vầng

kim ô xuống dần, hoàng hôn thu lại chút nắng vàng cuối cùng còn rơi rớt
trên những ruộng mạ non. Không gian vắng lặng. Tít phía xa có bóng vài
người nông phu cùng mấy chú mục đồng thong thả dắt trâu về làng, đôi ba
cánh cò lấp lánh trên khoảng trời trong veo. Những chú dơi nhào lộn trên
không như nghệ nhân biểu diễn trò tạp kỹ.

Đã gần năm năm Nguyễn Bằng mới được trở về, ông say sưa ngắm

nhìn phong cảnh quê hương, bỗng tiếng chuông vọng lại từ một ngôi chùa
cổ phía xa làm Nguyễn Bằng dứt ra khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, ông
nói:

- Bác Hữu ạ! Em chưa bao giờ thấy quê mình đẹp đến thế này. Hồi ở

bên Đại Lý, có những lúc nhớ nhà đến cồn cào gan ruột. Giờ gần về đến
làng rồi cứ nghĩ như ngày còn trẻ chúng mình vẫn đi học qua cánh đồng
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.