ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 312

quai nón đứng hầu. Mới trông thấy y, Điệp đã hết cả hồn vía. Mợ Hồng vừa
thoáng thấy Điệp, quát:

- Con Điệp phải không? Sao không thay áo xống đi rồi ở dưới ấy. Ai

cho mày lên đây?

- Dạ thưa mợ! Bộ váy áo ấy đẹp quá, những kẻ bần hàn như con sao

dám mặc ạ. Mợ đã cứu con, cho ăn uống thế là con biết ơn lắm rồi. Sau này
có dịp xin đền đáp.

Mợ Hồng trừng mắt, nói:

- A! Con này muốn giở quẻ. Thế mà xoen xoét cái mồm làm trâu làm

ngựa cũng làm. Đứa nào nói gì với mày hả? Con Mơ đâu rồi? Lên đây!
Mày nói gì với nó?

Cô Mơ mặt mũi tái nhợt, lên quỳ giữa nhà. Điệp vội nói:

- Chị Mơ không nói gì với con đâu ạ. Chỉ vì con nhớ bố mẹ nên muốn

về thôi.

- Sao mày bảo bố mẹ chết hết cả rồi? Con này ghê thật, dám lừa bịp

kiếm ăn à? Này bà nói cho mà biết, cơm nhà bà ngon thật đấy nhưng không
dễ nuốt đâu nhé. Tử tế thì bà đùm bọc chứ còn lừa đảo, bà cũng không cần
nghe chửa. Thôi giả tiền cơm cho bà rồi xéo đi đâu thì xéo khuất mắt. Bữa
cơm bà chỉ lấy bốn xu rưỡi thôi.

- Lạy mợ con...

Chị Mơ kéo áo Điệp bảo:

- Thôi! Xin lỗi mợ đi rồi xuống đây.

Người đàn ông râu quai nón nhìn trừng trừng làm Điệp chết khiếp, cô

nói như một con rối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.