ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 382

Câu hỏi của Văn Khoai dường như đã chạm đến một nỗi niềm thầm

kín nào đó. Cô gái không trả lời, quay đi giấu một giọt nước mắt. Điều đó
không qua được mắt chàng vệ binh đã nhiều năm làm cái công việc quan
sát và nhận xét. Văn Khoai thấy lạ hỏi:

- Cô sao vậy?

- Không! Em không làm sao cả.

Sự giấu giếm của cô gái càng gợi trí tò mò của Văn Khoai, chàng hỏi:

- Cô không phải giấu tôi. Ban nãy cô nói nếu tôi không đi với cô chắc

cô chết mất, thế là thế nào?

Cô gái thấy anh lính là người thật thà, thở dài bảo:

- Huynh hỏi những điều ấy làm chi? Em nói ra càng không sống được.

Văn Khoai mạnh dạn hẳn lên:

- Cô cứ nói đi. Có tôi đây, kẻ nào dám làm gì cô!

Cô gái nghĩ: Chết thật! Mình chưa đi hết chữ đầu tiên trong bảy chữ

mà anh chàng đã nổi máu yêng hùng lên rồi. Văn Khoai thấy cô gái ngồi
thừ ra và bây giờ chàng mới nhận thấy cô là người rất đẹp với đôi chân
thon và trắng ẩn dưới làn váy bằng lụa mỏng, chàng hỏi tiếp:

- Em tên là gì? Liệu anh có giúp gì cho em được không?

Sự thay đổi cách xưng hô của chàng lính làm cô gái thấy con người

này có thể tin tưởng được. Nàng nói:

- Dạ! Tên em là Mộng Điệp, quê ở Trường Tân, châu Hạ Hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.