ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 391

nhà cửa như người trên cạn đâu mà tróc nã được.

Khánh Dư cười gằn bảo:

- Ông ngu lắm! Đánh thuế cao thế này thì cướp của người ta không

bằng, họ không trốn mới là lạ. Ông tưởng làm thế mà thu được nhiều tiền
à? Tôi tính thử thế này, ông đánh mười đồng cho một người buôn thì một
trăm người chỉ có mười người đóng thuế còn chín mươi người trốn. Vị chi
ông thu được một trăm đồng. Nếu ông đánh có hai đồng thôi, ai người ta
dại gì chả đóng thuế để bán hàng công khai cho nó được giá, vị chi ông thu
được hai trăm đồng, như thế có phải gấp đôi không, mà vẫn được tiếng là
nhẹ thuế. Giá hàng giảm xuống đỡ khổ cho người tiêu dùng. Ông thu được
nhiều tiền. Người buôn dễ chịu, họ không lẩn lủi buôn lậu nữa. Quan binh
đỡ phải nhọc sức lùng bắt, dồn tâm trí vào việc canh phòng giặc cướp
chẳng lợi hơn ư?

Quan tri châu bị mắng không dám ngẩng mặt lên, khấu đầu nói:

- Dạ! Dạ! Đại quan dạy rất phải.

Lúc sau Hiếu Ngân nói riêng với Khánh Dư:

- Tướng quân thật thà quá. Làm như tướng quân quan binh còn ăn vào

chỗ nào. Người ta muốn cho có nhiều người buôn lậu trốn thuế để còn săn
bắt. Tên nào bị bắt tất phải cởi hầu bao xì tiền ra mà hối lộ quan binh mới
có thu nhập. Quan tri châu mới có phần quà biếu chứ. Vụ nào bị phanh phui
lanh tanh bành ra rồi không thể giấu giếm được nữa mới bắt thật, báo cáo
lên trên lấy công chống gian thương. Ai cũng làm việc ngay thẳng như
tướng quân cả thì làm sao mỗi chân lính hải khẩu phải mua đến một trăm
hai mươi quan tiền?

Khánh Dư bặm môi bảo:

- Thế ư? Bọn này ăn lộc vua mà chẳng chịu nghĩ gì cho dân cho nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.