ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 679

đi tìm Lưu Thế Anh nhưng chẳng thấy đâu. Hoá ra Lưu Thế Anh đã chạy
khỏi vòng vây, nghe phía sau có tiếng gọi:

- Lưu tướng quân cứu tôi.

Khi ấy trời vừa rạng sáng, Lưu Thế Anh quay lại nhìn, thấy Nhạc

Thành Chương đang thất thểu chạy tới. Hai người dẫn mấy trăm tàn tốt
chạy về núi Miêu Nhi định vào cửa Đông nhưng vừa đến cánh rừng thưa,
có một tướng dẫn quân ra chặn đường, nhìn kĩ đích thực là Lã Kiều. Nhạc
Thành Chương gãy tay không thể đánh nhau được. Lưu Thế Anh vừa sợ
vừa mệt, nhìn Lã Kiều, nói:

- Ngươi vốn là thuộc tướng của ta, sao nỡ bức bách chủ cũ quá vậy?

Lã Kiều khoanh tay nói:

- Tôi với tướng quân đúng là có cái tình chủ tớ khi xưa. Tướng quân

với nhà Tống cũng có nghĩa vua tôi. Vậy sao tướng quân không nghĩ đến
việc báo thù cho chúa. Nếu tướng quân về hàng Đại Việt để cùng đánh
quân Nguyên, mưu việc phục hưng nước cũ, giải thoát cho muôn dân khỏi
cảnh lầm than, tôi lại xin cắp giáo theo hầu, quyết chẳng dám vô lễ. Còn
như tướng quân chỉ một lòng theo quân cường Hồ, không nghĩ gì đến nước
cũ, tôi đành có lỗi với tướng quân vậy.

Lưu Thế Anh thấy Lã Kiều nói năng sắt đá như vậy mới dẫn quân về

cổng Bắc. Lã Kiều không muốn cạn tình, để cho Lưu Thế Anh đi mà không
đuổi. Lưu Thế Anh cùng Nhạc Thành Chương đi đến cổng Bắc, nhìn lên
gọi mở cổng, ngờ đâu thấy ngay hai tướng Việt là Văn Thắng, Phạm Bình
chõ xuống nói:

- Chúng ta đã vào thành từ đêm cơ. Nếu các ngươi xuống ngựa đầu

hàng, ta mở cửa thành đón vào, còn có ý đánh nhau, ta mang quân ra tiếp
ngay đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.