ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 91

Bà Liệt tủi thân nhưng không dám nói gì, chỉ lủi thủi tìm chỗ ngồi một

mình. Viên hiệu uý là người đã đứng tuổi, tính điềm đạm, có ý thương, hỏi:

- Ngươi nói là con thái uý, có gì làm bằng không?

Bà Liệt mới đem hết chuyện nhà tâm sự với viên hiệu uý. Viên hiệu uý

hiểu rõ sự tình càng thương Bà Liệt, an ủi:

- Thôi cháu ạ! Ta chưa rõ chuyện của cháu thực giả đến đâu nhưng

cuộc đời lắm nỗi éo le, không biết thế nào mà lường. Cháu cứ chịu khó tập
tành, sau này có dịp lập công chẳng sợ gì không giàu sang phú quí.

Bị cha ruồng bỏ như vậy nhưng Bà Liệt vẫn giữ lòng trung trinh, gắng

công rèn tập, võ nghệ làu thông, không hề tỏ ra một lời trách oán. Một hôm
Trần Thừa dẫn lính đi săn trong rừng bỗng có một con hổ vằn xông ra định
vồ. Con ngựa sợ hãi chồm lên, hất Trần Thừa xuống đất. Các tướng ai cũng
hoảng cả lên. Bà Liệt cầm cây roi sắt tiến đến vụt con hổ một nhát thật
mạnh, làm nó đau quá rống lên chạy biến vào rừng. Bà Liệt vội đỡ Trần
Thừa dậy. Lúc về thành, Trần Thừa cũng chỉ thưởng cho Bà Liệt một chiếc
áo. Hôm sau được nghỉ, Bà Liệt về khoe với mẹ. Mai Thị bảo:

- Con cứu được cha, thật không phụ công mẹ nuôi con bấy nay.

Đến khi Trần Thừa được tôn làm Thượng hoàng, càng ra sức luyện tập

quân lính, chú trọng việc võ bị. Một hôm đội lính vật đá cầu. Bà Liệt mải
tranh quả cầu với người trong đội, hai bên xô xát. Người kia khoẻ hơn, vật
ngã Bà Liệt, bóp cổ Liệt suýt nghẹt thở (Theo ĐVsktt). Thượng hoàng Trần
Thừa lúc ấy đang xem, quên mất phải giữ danh giá của đấng thượng hoàng
chí tôn chí kính, ngài thét lên:

- Con ta đấy!

(Câu này lấy nguyên văn trong ĐVsktt)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.