ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 960

rót rượu cho chàng. Trần Dương đỡ chén rượu uống cạn một hơi, thổ lộ
lòng mình thành thực như một đứa trẻ:

- Từ sau cái đêm ở trong thuyền trên sông Hoàng, thần không lúc nào

không nghĩ đến công chúa, ngay cả trong mơ cũng thấy nàng ở bên. Mỗi
buổi sáng nhìn thấy mặt trời là thần lại ao ước sao cho chóng đuổi được
quân Thát để tìm đến gặp nàng. Nhưng nay nàng đã lên đường sang xứ
Bắc, đã mang trong người đứa trẻ của Thoát Hoan, thần còn biết nói gì nữa
bây giờ.

Có lẽ mỗi con người dù cứng cỏi đến đâu cũng có những giây phút

yếu lòng, Trần Dương nói đến đây, hai tròng mắt rưng rưng muốn khóc.
Những nếp nhăn bất chợt hiện lên trên khuôn mặt trẻ trung của chàng.
Công chúa An Tư cầm tay Trần Dương đặt lên bụng mình mà rằng:

- Đứa con này biết đâu lại chẳng là của chàng.

Trần Dương khẽ rùng mình. Khuôn mặt chàng như méo đi đôi chút,

không còn vẻ gì của một vị tướng can trường. An Tư ôm lấy đầu Trần
Dương mà thổn thức. Họ không để ý đến những ngọn nến tàn dần. Mãi quá
canh tư, Trần Dương mới trở dậy khoác áo, ra ngoài.

Quãng đường cuối cùng gần hai trăm dặm mà sao ngắn vậy! Thoắt cái

đã đến ải Khả Lan Vi. Ghềnh đá cao kia chính là cột mốc phân chia Nam
Bắc. Hợp Tán Nhi Hải Nha nói với Trần Dương:

- Đây đã là biên giới rồi, mời hầu tướng đem binh trở lại để chúng tôi

rước công chúa lên đường.

Trần Dương ghìm cương cho con ngựa dừng lại. An Tư ngước nhìn

chàng. Hợp Tán Nhi Hải Nha giục:

- Mời công chúa lên đường thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.