ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 961

Con ngựa gõ móng không muốn bước, Hợp Tán Nhi Hải Nha sai lính

dắt đi. An Tư ngồi trên lưng ngựa chốc chốc lại quay nhìn Trần Dương
đang đứng trông theo, túm lông trên chiếc áo Hồ cừu màu trắng bay bay
trước ngực như một bông hoa tuyết, gợi cảm giác băng giá ghê người.
Những đám mây màu xám tro theo nhau dạt về phía cuối trời. Gió rét tái tê.
Cảnh tượng u uất như nỗi buồn của người con gái đơn côi trên con đường
vạn lý. Trần Dương đứng nhìn mãi đến khi bóng sứ đoàn mang An Tư đi
khuất sau cánh rừng già. Chàng rút kiếm chém vào ghềnh đá một nhát cực
mạnh làm toé lên muôn ngàn tia lửa màu tím sẫm. Nhiều người bảo rằng
nhát chém ấy cho đến nay vẫn còn vết hằn trên tảng đá.

Sau khi sứ đoàn Hợp Tán Nhi Hải Nha đi rồi, vua Trần cho thích chữ

lên mặt năm vạn tù binh nhà Nguyên, răn rằng:

- Nay trẫm mở đức hiếu sinh tha cho các ngươi về nước chăm lo mẹ

già vợ dại, làm ăn. Kẻ nào còn cố tình trở lại Đại Việt, khi bắt được cứ theo
chữ ghi trên mặt mà chém.

Mùa Xuân, tháng Giêng năm Bính Tuất (2-1286), nhà vua xuống

chiếu tha hết tù binh về nước. Cuối tháng ấy A Lý Hải Nha tâu lên vua
Nguyên rằng:

- Người An Nam thích chữ vào mặt lính ta rồi mới thả về, thật là khinh

mạn thiên triều lắm lắm. Xin thánh thượng phát binh đánh Giao Chỉ.

Hốt Tất Liệt thét lên rằng:

- Từ khi thánh tổ Thành Cát Tư Hãn khởi nghiệp ở thảo nguyên tới

nay, bình Tây Liêu, diệt Kim, phá Tống không nơi nào là không sụp đổ.
Vậy mà nay chịu để cho lũ mọi phương Nam làm nhục thế này ư? Ta thề
không diệt được Giao Chỉ thì không còn là con cháu của dòng họ Một Nhĩ
Chỉ Chân vĩ đại nữa.

(Một Nhĩ Chỉ Chân: Họ của Thành Cát Tư Hãn và con cháu ông ta)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.