DẠT VÒM - Trang 5

Tôi dự định im lặng, chẳng cần phải chào hỏi chia tay làm gì thêm khó

chịu. Tuy nhiên, lúc tôi đi ngang qua hành lang, chị bấm nút dừng máy thể
dục.

- Em đi đâu? - Câu hỏi vang lên, phá vỡ sự im lặng quen thuộc.

- Một nơi nào đó! - Tôi tìm ra một câu nói mù mờ, sẵn sàng đương đầu

một cuộc phỏng vấn chán ngắt.

Thế nhưng, đôi mắt lơ đãng chỉ lướt qua chiếc ba-lô xộc xệch trên vai

tôi:

- Em có cần tiền không?

- Có! - Tôi gật nhẹ - Em vẫn còn một ít. Nhưng nếu có thêm thì tốt hơn.

Chị Minh bước đến tủ sách. Rút quyển Cái trống thiếc ra khỏi ngăn trên

cùng. Các tờ bạc lớn cất giữa các chương truyện. Cách cất giấu tiền thật kỳ
quặc. Chị cho tôi 800 ngàn, trích từ tiền công làm kiểm toán thuê vào buổi
tối cho các công ty tư nhân. Khoản tiền khá lớn với tôi lúc này.

- Đi nhanh đi! Bye! - Chị nói nhanh, quay trở lại máy tập. Tiếng máy

rầm rì xóa mờ những đối thoại lẫn các ý nghĩ vừa diễn ra. Cuộc chiến đấu
với một đối thủ vô hình lại tiếp diễn.

Ngay dưới cầu thang tầng hai là cánh cửa phòng Hoan, con nhóc 8 tuổi,

đứa con cuối cùng của ba má tôi. Cửa gỗ không khóa, tôi biết. Con nhóc
chẳng bao giờ cài chốt. Đêm, gặp ác mộng, hoặc phát hoảng lên vì đủ thứ
linh tinh tưởng tượng trong đầu, con nhóc chạy chân đất, đập cửa phòng tôi
hối hả. Tôi vừa hé cửa, nó lỉnh vào ngay. Mặc kệ tôi bật đèn sáng choang
để vẽ bài, mặc kệ tiếng nhạc rock ầm ĩ, nó nằm co ro trong góc giường, ngủ
ngon lành. Đôi khi, cái mũi nhỏ xinh chun lại, đôi môi bé xíu dẩu ra, và nó
lầu bầu điều gì đấy trong mơ, trông rất ngộ nghĩnh. Khi tôi bế con nhóc trả
về phòng, nó ngủ say mà vẫn rúc sát vào ngực tôi, chẳng khác nào con mèo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.