DẠT VÒM - Trang 70

DẠT VÒM

Phan Hồn Nhiên

www.dtv-ebook.com

Chương 14

Cái chết của Châu đã bứng đi khỏi tôi một điều gì đó. Khoang bụng tôi

trống rỗng. Vòng tay tôi trống rỗng. Và đầu óc tôi cũng trống rỗng. Tôi
sống với khoảng không mênh mông, hoang mang hơn tất cả những gì tôi đã
cố hình dung trước đấy. Tôi không khóc, cũng cũng buồn thảm kiệt quệ.
Chỉ đơn giản là tôi vắng vẻ đến cùng cực. Bà chủ nhà đã trở về sau chuyến
du lịch châu Âu. Tôi giao lại chùm chìa khoá cho bà cụ, rồi đeo ba-lô lên
đường.

Tôi đi về miền tây, ngồi trên ghe đi qua các kênh rạch. Sau đó tôi vòng ra

miền trung, đi dọc theo quốc lộ. Tôi sống vạ vật. Một ngày ăn hai lần. Chỉ
nhớ đổ xăng đầy bình. Rồi lang thang theo đường viền chân núi. Thỉnh
thoảng ghé vào một nhà trọ rẻ tiền, trú mưa. Chẳng có địa chỉ nào cụ thể.
Điện thoại tôi khoá lại. Có một đêm, tôi đắp áo gió, ôm mũ bảo hiểm trước
bụng, ngủ trên băng ghế đá, dưới những cây phi lao gần sát mí biển Nha
Trang. Khi tỉnh dậy, có một người trung niên ngồi gần phía chân tôi, hút
thuốc. Ông ta đội một cái mũ nhung mềm, xụp xuống trán. Tôi ngỡ kẻ gian
định lấy trộm xe. Nhưng người trung niên ấy bảo tôi cứ việc ngủ. Ông ta
không phải là kẻ nguy hiểm. Tôi ngồi dậy, bên cạnh một kẻ hoàn toàn xa lạ,
chẳng nói gì, nhìn biển. Mặt trời mọc lên phía tay trái tôi, ửng đỏ. Còn bên
tay phải, màn nước vẫn bị bóng tối âm u ngậm trong vòm miệng. Phải
chăng mọi thứ trên đời này đều bị phân chia làm đôi. Đêm và ngày. Ánh
sáng và bóng tối. Sức khoẻ và ốm đau. Một người vẫn sống, đi lại, trò
chuyện và hít thở. Một người vĩnh viễn lặng im và dừng lại. Tôi đọc ở đâu
đó nói rằng, cái chết chẳng có gì đáng sợ. Nó không phải là mặt trái của sự
sống, mà chỉ là vùng tối cần thiết, một phần phải có và thuộc về cuộc sống
mà thôi. Biết vậy, nhưng tôi vẫn không sao thoát được ý nghĩ cả tôi và cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.