DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 109

mẹ chàng cũng thích khu vườn nầy.
Chàng quay qua nhìn Beatrice và nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta bàn công việc, nhé?
- Anh thích ngôi nhà không?
- Thích. Ai mà không thích ngôi nhà như thế nầy? Tôi nghĩ chắc mẹ tôi
cũng thích.
Beatrice im lặng một lát rồi nói:
- Chắc bà có nhiều đồ đạc phải không? Nhưng không sao, ta sẽ cho chất hết
lên gác áp mái.
- Ồ, mẹ tôi không có đồ đạc gì đâu. Khi mẹ tôi bán nhà, bà bán luôn các thứ
đồ đạc trong nhà. Bà nghĩ thế nào bà cũng đến ở với bà em họ cho hết đời.
Nhưng rồi chuyện ấy không thành. Cho nên mấy tháng nay bà đã đi ở nhà
trọ, trong lúc tôi ra sức tìm cho bà cái nhà thích hợp với bà.
- Vậy bây giờ anh thấy cái nhà nầy thích hợp cho bà rồi hay sao?
- Thích hợp à? - Chàng cất cao giọng hỏi.
- Đúng, tôi thấy nhà nầy rất thích hợp cho mẹ tôi.
Beatrice có vẻ hài lòng, cười toe toét rồi nói:
- Được rồi, tôi sung sướng được cho anh thuê. Dĩ nhiên chúng ta phải làm
hợp đồng thuê mướn.
- Dĩ nhiên rồi, - chàng gật đầu đáp.
- Nhưng anh phải đem mẹ anh đến để bà xem có bằng lòng không đã chứ.
- Phải, đúng thế. Ngày mai có tiện không?
- Lúc nào cũng được. Lúc nào cũng được. Mời anh uống cà phê đã.
- Sẵn lòng. Xin cám ơn cô.
- Chàng quay qua Rosie, nói:
- Cô biết không, thuê được cái nhà tôi nhẹ cả người. Mấy tháng qua, tôi cứ
vào ra nhiều nhà, không kể những chung cư trống trải, tất cả đều quảng cáo
là mặt tiền đẹp mắt, có nghĩa là hầu hết đều nằm ở mặt tiền đường, hoặc là
- chàng nhăn mặt - nằm ở ngõ cụt, không có xe cộ qua lại.
Khi trở lại ngôi nhà chính, họ tươi cười, và khi nhìn quanh ngôi nhà, chàng
cảm thấy thích ngôn nhà, nhưng thích để ở chứ không thích để làm phòng
mạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.