DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 108

- Thình lình cô ta cười to và nói tiếp:
- Đồ chơi duy nhất không có màu sắc quân đội.
- Rồi cô hạ giọng nói tiếp:
- Xây căn nhà nầy tốn kém rất nhiều, nhưng chỉ dùng được hai năm thôi.
Có lẽ đây là chuyện đáng buồn nhất, ít ra cũng là chuyện đau buồn cho ông
nội. Vì ông dượng ấy chắc đã gặp chuyện gì rất khó khăn, theo tôi thì thế,
vì ông ta đi di cư sang Canada, và đưa cả gia đình sang bên ấy.
John cười, chàng hỏi:
Và thế là ngôi nhà không dùng từ khi ấy đến giờ.
- Ồ không, không phải thế.
- Beatrice đáp, giọng cô trở lại nghiêm trang, quan trọng.
- Vào thời chúng tôi còn nhỏ - Cô ta nhìn qua Rosie, cố nở nụ cười thân
mật, rồi nói tiếp.
- Ồ, khi chúng tôi còn bé, nhà thường có tiệc tùng liên miên. Bà nội có
nhiều bạn bè và bà con xa gần khắp nơi. Khi mình có nhà lớn, rộng, và có
lòng tốt, thì người ta thường kiếm cớ đến ở lại chơi luôn. Tôi nhớ có nhiều
người ở lại chơi suốt mấy tuần lễ liền. Vì thế mà phải xây thêm nhà bếp ở
đây. Ta đi xem nhà bếp.
Cô ta quay ra tiền sảnh, Rosie và John đi theo. Đến cuối tiền sảnh cô ta mở
cánh cửa đi xuống nhà bếp. Nhà bếp nhỏ, nhưng đồ đạc rất đầy đủ. Cô ta
nói:
- Anh thấy đấy, không được rộng rãi. Chị bếp của tôi chắc không ưa nhưng
ở đây có đồ đạc đầy đủ.
John thấy Rosie quay mặt nhìn đi chỗ khác. Chàng không biết có phải vì
mấy tiếng "chị bếp của tôi" khiến cho cô gái quay mặt nhìn chỗ khác
không.
Beatrice đi đến chiếc kệ nhỏ, cô ta nói:
- Khi đốt lửa lên, không khí ở đây rất dễ chịu. Nhưng ngay cả khi không
đốt lửa, căn phòng nhỏ nầy cũng dễ chịu, thoải mái, vì có đầy đủ tủ đựng
chén bát và dụng cụ bếp núc. Và bây giờ chắc anh muốn ra xem vườn.
Họ đi qua nhà kính trồng cây để ra vườn, và chàng rất thích ngôi vườn.
Chàng nhìn dãy cây linh sam ở tận cuối vườn, lòng thầm nghĩ chắc thế nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.