Tại sao cô không có một người như ông ấy khi bị Teddy phụ bạc nhỉ? Ôi,
Teddy. Bây giờ cái tên nầy không gợi lên cảm tình cho cô nữa, mà chỉ làm
cho cô hận thù. Cô không có tin tức gì về anh ta nữa, không nhận gì nữa
sau cái bức thư cuối cùng ấy. Nhiều lúc, ngay cả bây giờ, cô không tin
chuyện nầy là thực mà cứ nghĩ đây chỉ là giấc mộng. Nhưng không, cô
không nằm mơ. Cô đã bị phụ bạc. Phải dùng cái từ cổ nầy mời đúng, cô đã
bị phụ bạc, đã bị từ chối, đã bị cho ra rìa. Và việc nầy đã có ảnh hưởng lớn
cho cô, vì cô không cảm thấy mình còn trẻ, không vui vẻ. Thỉnh thoảng cô
cũng có cười, nhất là khi cô đến đây: ngôi nhà nầy là nơi trú ẩn của cô; hai
người nầy đã cứu sống cô. Phải, nếu không cứu mạng sống thì cũng cứu
linh hồn cô.
- Cô có thường ghé thăm mẹ ông bác sĩ không?
- Dạ thường, cháu thường vào phòng bà ta chơi. Bà ta quí phái, rất dễ
thương, rất vui vẻ, nhưng bà ta bị bệnh thấp khớp hành hạ, đi đứng khó
khăn, tuy vậy, bà ta vẫn cố đi quanh. Trong mấy tuần vừa qua, bà ấy đã làm
rất nhiều rượu vang. Bà ấy nói vào lễ Giáng sinh, họ sẽ say cho sướng. Bà
có dạy cho chị Beatrice cách làm rượu vang. Bà cũng muốn chỉ cách làm
cho cháu, nhưng… cháu không quan tâm đến việc nầy.
- Thế là sáng mai cô đi chuyến tàu 10 giờ tôi sẽ đưa cô đến ga.
- Ồ anh Robbie, anh tốt quá, cám ơn anh.
Anh không đáp mà đứng dậy đi ra cửa, lấy mũ lưỡi trai và áo khoác sau cửa
rồi bước ra ngoài.
Khi cô đứng dậy để ra về, bà Annie nói:
- Cháu sẽ gặp nhiều người ở nhà Helen. Ở đấy rất xa lạ với cháu. Biết đâu
cháu sẽ gặp được người cháu thích.
Rosie liền quay phắt lại phía bà ta và gay gắt đáp:
- Cháu sẽ không thích ai hết! Cháu không muốn ai hết! Cháu… không bao
giờ tin ai được nữa, không tin người nào cháu gặp ở đấy. Không bao giờ,
bác nghe chứ, thưa bà An nie?
- Một thời gian thôi, cháu à. Một thời gian thôi. Ta biết tâm trạng của cháu,
nhưng sự đời xảy ra kỳ lạ lắm. Thời gian sẽ biết. Đối với Robbie cũng thế
thôi. Có hai cô đang theo đuổi nó đấy.