DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 144

Catherine Coookson

DẤU ẤN TRONG TIM

Dịch giả: Văn Hoà – Kim Thuỷ

Chương 17

Khi ấy đã hơn bảy giờ tối. John đi qua cửa thông nối nhà phụ với tiền sảnh,
vợ chàng đang đứng đợi chàng ở đấy. Mặt nàng đanh lại, giọng chua chát,
nàng hỏi:
- Tại sao khi nào về nhà, anh cũng phải đi qua cửa hông nầy?
- Anh nghĩ cửa nào cũng là cửa nhà anh hết.
- Chàng đáp, giọng mệt mỏi.
- Đừng ngốc như thế. Chắc anh muốn tôi nói bữa ăn đã dọn đợi anh từ khi
sáu giờ rưỡi.
- Và em cũng đừng ngốc, Beatrice, - chàng đáp lại bằng giọng gay gắt. Anh
đã nói không biết bao nhiêu lần là anh không thể bỏ phòng mạch đầy bệnh
nhân nếu ông già không làm xuể.
- Anh đã có người phụ tá.
- Đúng nhưng phòng khám của người phụ tá cũng đầy. Vả lại anh có người
gọi đến nhà khám.
Miệng vừa nói "Có người gọi, có người gọi" chân nàng vừa đi về phía
phòng ăn. Chàng không đi theo nàng, mà nói:
- Em cho phép anh thay áo khoác đã chứ?
Sau khi rửa tay xong, chàng nhìn vào mặt mình trong gương. Trong vòng
18 tháng qua, mặt chàng đã thay đổi nhiều, chàng nhủ thầm. Chàng chỉ mới
lấy vợ 18 tháng thôi ư? Thế mà chàng có cảm tưởng như 18 năm; ít ra cảm
tưởng nầy đã có từ năm ngoái. Sáu tháng đầu thì vui thật… ờ, vui ở mức độ
nào đấy thôi.
Chàng nhớ từng chi tiết; ít ra cũng vui được ở tình dục và hôn nhân. Ngày
nào chàng cũng hưởng lạc thú trong tình dục. Nhưng chàng thiếu kinh
nghiệm trong chuyện nầy. Mấy tháng đầu, chàng xác nhận chàng cảm thấy
vinh dự vì được nàng đòi hỏi lạc thú xác thịt liên miên, nhưng rồi chàng
thấy việc nầy trở nên nhàm chán, và cuối cùng mệt mỏi; nhiều lúc chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.