DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 152

Catherine Coookson

DẤU ẤN TRONG TIM

Dịch giả: Văn Hoà – Kim Thuỷ

Chương 18

Suốt hai ngày qua, John theo học khoá bồi dưỡng tại bệnh viện London, và
khi chàng vừa rời khỏi Quảng trường Trafalgar đi đến phố Regent thì bỗng
chàng thấy một bóng người hớt hãi hiện ra giữa hai chiếc xe, chạy đến
dừng lại trước mặt chàng, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tôi… tôi nghĩ là ông, nhưng tôi không chắc.
John nhìn người đàn ông cao, rám nắng, ăn mặc lịch sự, chàng ngơ ngác
một hồi không nhớ ra anh ta là ai, cho đến khi anh ta nói tiếp:
- Ông từ Fellburn lặn lội tới đây. Tôi không mong có người từ đấy về tận
đây, và… hôm nay là ngày cuối của tôi. Ngày mai tôi đi rồi.
Mãi cho đến khi ấy John vẫn không nhớ được anh ta là ai. Và khi nghe nói
đến tên, chàng giật mình sửng sốt. Anh ta là Teddy, Teddy của Rosie;
Edward olding, người mà chàng đã gặp lấn đầu tiên tại buổi tiệc vườn vào
ngày lễ sinh nhật thứ 2l của Beatrice. Nhưng đây không phải là Teddy đã
phụ tình Rosie.
Anh ta đã thay đổi. Anh chàng Teddy kia chỉ còn lại cái danh thôi; trẻ, rất
trẻ. Còn anh chàng Teddy nầy là một thanh niên chín chắn. Bây giờ anh ta
muốn biết tình hình ở Fellburn ra sao. Chàng gay gắt trả lời:
- Bình thường thôi, cách đây ba ngày trước khi tôi đến đây, mọi việc vẫn
bình thường.
Người thanh niên hỏi, giọng nho nhỏ, mặt lo lắng:
- Rosie có khỏe không?
Anh ta có vẻ lo sợ, vì đã hỏi sức khỏe của Rosie. Nghe thế, chàng trả lời
một cách cục cằn:
- Cô ấy rất khỏe và rất mê say công việc.
- Rosie làm việc à? Cô ấy đã khỏi bệnh rồi à?
John ngoẹo đầu sang một bên, đáp lời anh ta:
- Khỏi bệnh à? Tôi không biết Rosie đau bệnh gì, ngoại trừ cảm lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.