DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 17

- Cô mang giầy và vớ vào đi; tôi thấy cô không ra vẻ một tiểu thư tí nào
hết.
- Ôi trời đất! Vậy thì anh lo giữ mấy con bò để em khỏi tuột giầy tháo vớ
nhiều lấn như thế nầy nữa.
John và Robbie nhìn nhau, cố giữ để khỏi bật trời.
- Bà có ngôi nhà thật đẹp, bà MacIntosh à, - John nói.
-Ấy, quả không tệ; trăm sự đều nhờ ông đại tá hết đấy, xin Chúa ban phước
lành cho ông ấy. Xin cho ổng được an nghỉ. Mà tôi tin chắc ông ấy được an
nghỉ, cả vợ ông ấy nữa. Ông ấy mất đi là một mất mát lớn. Phải thế không,
cô Rosie?
- Dạ phải, thưa bà Annie. Cháu nhớ ông bà nội hàng ngày, vì hai người thật
đáng yêu.
- Cháu không phải người duy nhất nhớ ổng đâu. Cháu không phải người
duy nhất. Mà nầy, bác sĩ, ăn bánh nữa chứ?
- Thôi. Thôi. Cám ơn bà. Tôi phải về ăn bánh sinh nhật. Phải không, cô
Rosie?
- Ồ phải, tôi nghĩ phải về thôi, - cô đáp, cúi người buộc dây giầy. Rồi vừa
đứng dậy cô vừa nói tiếp. - Ta phải về bên ấy thôi, nào ta đi.
- Giọng cô tự nhiên như đang nói với một người bạn cũ.
- Cô về lối nào? Tôi không leo qua tường nữa mà cũng không lội nước nữa.
Cô cứ lội, nhưng tôi sẽ đi ra cửa chính ngoài đường.
- Ai nói với anh tôi lại lội nước? Tôi cũng đi ra lối ngoài đường với anh.
- Tốt, mà nầy, - Robbie nói với Rosie - Nếu bị ai bắt thì la lớn lên đấy nhé.
- Em chưa hề bị ai bắt hết.
- Tốt, mà đừng làm ra vẻ linh lợi lắm nhé. Thôi, đi đi John cảm thấy vui vui
khi thấy hai người cư xử với nhau như thế. Trông họ như anh em hay như
cha con. Nhưng nếu chàng đoán không lầm thì anh chàng Robbie nầy chắc
nghĩ về cô gái khác hơn, nhưng vì chàng không biết rõ tình cảm của cô, vì
cô còn nhỏ quá thực vậy, tuổi ấu thơ thường có niềm vui vô tư.
Năm phút sau, hai người đi qua một khoảng hở ở dãy hàng rào trong rừng
thông để vào trong bãi cỏ, họ đi bên nhau như vừa đi dạo một vòng quanh
nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.