DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 220

thích chơi bài. Con không đến trễ được. Khoảng chín giờ là con về.
- Ồ, con không cần về vội làm gì. Bà Atkinson ở đây đến 10 giờ, và như mẹ
đã nói, bà ấy không ngại ở lại.
- Bà ấy không cần ở lại, con sẽ về.
- Nói xong, chàng đứng thẳng lên, nhìn mẹ đăm đăm và nói tiếp:
- Con muốn biết mẹ có cô đơn không?
- Mẹ hiểu ý con. Không, mẹ không còn cô đơn nữa. Hàng đêm có con ở
đây rồi, đến giờ ăn tối có con, giờ uống trà có con, vậy mẹ còn cô đơn nỗi
gì?
Không, con cứ đi đi. Mẹ muốn con thư giãn đôi chút.
Chàng gật đầu với mẹ, rồi hạ thấp giọng, chàng nói:
- Khi con về, chúng ta sẽ nói chuyện một lát. Con tự hỏi không biết chúng
ta có nên tiếp tục ở đây không; có lẽ con sẽ tìm một nơi nào đấy, vì…
- Đừng, con đừng tìm chỗ nào nữa… Mẹ đã trả tiền 5 năm rồi, và mẹ thích
ở đây, ở đây thích hợp với mẹ. Còn nếu con không tính đến chuyện ở lại…
và dù sao, - bà chìa hai tay ra về phía chàng và nói nhỏ:
- Nếu chúng ta dọn đi, chỉ làm cho cô ta đau đớn thêm mà thôi. Con còn ở
đây, mặc dù chỉ ở trong một phần ngôi nhà, nhưng cô ta vẫn còn có nơi để
hy vọng; còn nếu chúng ta đi, thế nào cô ta cũng cảm thấy hoàn toàn cô
độc. Con biết mẹ muốn nói gì rồi chứ?
- Phải.
- Chàng gật đầu, đáp.
- Mẹ nói phải. Nhưng con nghĩ…
- Được rồi, đừng nghĩ cho mẹ, chỉ nghĩ cho con, con có nhiều việc phải
làm, con à.
- Bà đẩy chàng đi, nhưng trước khi đi, chàng cúi xuống hôn bà.
***
Hannah Worth mở cửa và chào:
- Xin chào bác sĩ.
Chàng đáp:
- Chào Hannah. Rồi bỗng chàng quay mặt nhìn về cửa phòng khách.
Hannah liền cất giọng rầu rĩ nói?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.