DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 221

- Ông ấy ho cả ngày, bác sĩ à. Bà chủ không làm sao khuyên ông vào
giường cho được.
Chàng lập tức đi vào phòng khách, và nghĩ thế là buổi chơi bài brít đêm
nay không có rồi, vì Leonard có vẻ quá sa sút.
- Chào Leonard, - chàng nói.
- Ông sao thế?
- Đang chống lại các bà.
- Giọng ông ta khàn khàn, nho nhỏ, vừa đưa mắt nhìn Helen và Daisy đang
đứng bên nhau trong phòng - Hai bà ấy chỉ nghĩ đến chuyện đi ngủ… - Ông
ta quay qua nói với Daisy:
- Tôi đoán chắc bà sắp về.
Bà ta đáp lại cũng với giọng khàn khàn, nho nhỏ:
- Tôi sắp về đây, nhưng chắc tôi sẽ trở lại.
- Tốt, nhưng trước khi bà đi, xin bà nói cho John biết về việc bà đã làm ở
nhà của Oswald.
- Tôi không nói đâu; tôi đi đây. Helen, bà đừng bận tâm tiễn tôi ra cửa.
Sáng mai tôi sẽ gặp bà… xin chào bác sĩ! Chúc bác sĩ ngủ ngon.
- Tôi cũng chúc bà như thế, Daisy, - chàng đáp. Bà ta cười khúc khích rồi
bước ra ngoài.
- Mời ngồi, John, - Helen nói, vừa kéo cái ghế đến gần Leonard.
John ngồi xuống ghế và hỏi nhỏ. Leonard:
- Ông có chuyện gì thế? Có phải mệt lắm không?
- Đương nhiên là mệt. Còn trông mong gì nữa? - Đoạn ông ta quay qua nói
với Helen:
- Nói cho John nghe về chuyện món xúp của Daisy… Bà ấy đã làm cho tôi
vui.
- Ôi trời đất! - Helen đáp.
- Em không làm được như bà ấy đâu. Nhưng em có thể rút gọn câu chuyện
dài và vui của Daisy, kể ngắn gọn thôi… Có cặp vợ chồng già, tên Prott ở
Midlands đến, họ đến quán của lão Swift ở trên song - quán rất dễ thương -
và, dĩ nhiên, Gladys Oswalld thộp lấy họ, mời họ ăn tối.
Nhưng chị ta quá khiếp sợ khi thấy ông già ăn xúp mà húp xoàm xoạp -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.