DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 223

mắc bệnh viêm phế quản phải nằm liệt giường, mà ông ta lại không muốn
để cho con trai hay để cho thợ làm cho xong. Thế nhưng sáng nay cỗ xe đã
xong xuôi, hai vợ chồng tươi tắn thắng con ngựa vá thật đẹp kéo cỗ xe. Giá
mà anh thấy được mặt của hai vợ chồng họ Rosie khóc vì sung sướng, còn
anh chồng người Tô Cách Lan cục mịch dễ thương thì lộ vẻ hân hoan ra
mặt.
- Ồ, ngày mai tôi sẽ đi thử xem sao, - John nói - Nhưng bây giờ tôi phải nối
gót theo Daisy, vì thưa ngài Leonard Spears, chỗ cho ông nghỉ bây giờ là
chiếc giường.
Lạ thay, Leonard không phản đối, mà ông hỏi:
- Ngày mai anh đến được không?
John đã đứng dậy, chàng đáp:
- Đến chứ, nhưng tôi không biết sẽ rảnh giờ nào.
- cám ơn.
Hai người nhìn nhau đăm đăm một lát; rồi John đưa tay về phía Helen và
nói:
- Đừng tiễn tôi làm gì. Tôi biết đường đi… Chúc ngủ ngon.
- Chàng sung sướng khi được ra khỏi nhà, vì cổ họng chàng nghẹn ngào.
Ra đến cửa nhà kho, Henry nói:
- Tôi đã thắng yên cương ngựa lại rồi, thưa ông. Và khi John đáp: "Cám ơn,
Henry" - thì anh ta hỏi:
- Ông chủ ra sao, thưa bác sĩ? Chưa bao giờ bác sĩ
Peters nói thật bệnh tình, lúc nào ông ấy cũng nói: cứ chờ xem, còn
Johnson thì không moi được tiếng nào?"
- Henry, sự thật là ông ấy rất yếu.
- Phải, phải, tôi cũng nghĩ thế. Thật đáng tiếc. Ôi thật đáng tiếc. Ông biết
không, tôi đã làm việc cho người anh họ của ông ấy nhiều năm, Ngài
Frederick;
ông ta là một ông chủ rất tốt, nhưng vẫn không bằng ông nầy. Ông nầy cư
xử với người làm như người trong gia đình. Ôi, mọi người sẽ nhớ ông ấy
vô cùng.
Sau đó, khi về đến ngôi nhà phụ chàng nghĩ đến tình cảm của Henry đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.