DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 225

Catherine Coookson

DẤU ẤN TRONG TIM

Dịch giả: Văn Hoà – Kim Thuỷ

Chương 25

Leonard chết lúc 3 giờ rưỡi sáng thứ Bảy. Tối hôm trước, John có đến thăm
ông ta, nhưng chỉ một lát thôi, vì bác sĩ Peters đang có mặt ở đấy, và có cả
Johnson nữa. Khi chàng đứng bên giường, chàng không thể nói gì được, mà
chỉ nắm bàn tay của ông ta và giữ yên trong tay mình một hồi lâu. Rồi
Leonard vừa thở hồng hộc vừa nói: "John, hẹn anh… sáng mai" - và chàng
trả lời: "Vâng, Leonard. Vâng, sáng mai tôi sẽ ghé lại". Khi chàng thả tay
ông ta ra và rời khỏi giường. Leonard nhìn theo chàng với ánh mắt am hiểu
và nói: "Cám ơn, John, cám ơn!" John nghĩ lời cám ơn của ông ta vừa nói
không phải để cám ơn việc sáng mai chàng ghé lại, mà là lời vĩnh biệt.
Chàng gặp Helen ngoài tiền sảnh, nhưng chàng cảm thấy không thể nói gì
được với nàng, mà nàng cũng chẳng nói lời nào với chàng hết: hai người
chỉ nhìn nhau rồi chàng ra về…
Nhưng hôm sau chàng đến nhà, đứng ở tiền sảnh, chỉ gặp Rosie đang đứng
ở đấy, Khi cô ta nói:
- Anh ấy chết lúc ba giờ rưỡi.
- Chàng không trả lời mà chỉ hỏi:
- Cô ấy có khoẻ không?
Rosie đưa khăn lau mắt lần hai, nấc lên rồi đáp:
- Bình tĩnh, bình tĩnh lạ lùng lắm. Khi Leonard nhắm mắt. Helen ngồi bên
cạnh anh ấy, nhưng rất bình tĩnh. Chị không khóc tiếng nào.
Không. Chắc nàng không khóc. Có những nỗi đau khổ mà cho dù có khóc
cũng không nhẹ được.
Chàng nói với Rosie:
- Cô nói lại với cô ấy tôi sẽ ghé thăm sau.
Chàng đã ghé thăm vào ngày hôm sau, và ngày sau nữa, và mỗi lần đến
thăm, chàng cảm thấy hơi bối rối trước cách cư xử của nàng, vì nàng đang
bận bịu chỉ huy công việc trong nhà. Rosie nói nhỏ với chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.