DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 24

Nếu gặp được ngọn núi nào để leo. Nhưng chặng dốc 20 mét cuối cùng ở
ngọn nầy thẳng đứng, nên tôi cũng tốn nhiều sức mới leo lên đu"c. Còn cô,
lám sao cô lên đó đây.
- Thưa Ngài", em cũng leo lên. Em leo lên ] đây… đã nhiều năm rồi. Ngay
cả trong mùa đông. Mùa đông à lên đây, quang cảnh tuyệt lắm, mọi vật rõ
rang trong suốt.
Chàng thấy nàng đưa lưỡi liếm môi, bèn hỏi:
Cô khát phải không?
- Phải! Khát thật. Thường em có mang theo đồ giải khát nhưng hôm nay lai
không; em đi vội quá.
Nàng lại mỉm cười. Chàng nói:
- Được rồi, tôi sẽ làm cho cô hết khát, nhưng không biết cô có uống được
thứ nầy không" Bia cô uống được không?
Khi nghe nàng hỏi: "Bia nặng hay nhẹ?" Chàng bật cười, đưa tay lấy cái
xắc, mở lấy ra một chai bia rồi nói:
- Chắc là nhẹ. Hơi âm ấm; dáng ra tôi dể dưới bóng râm thì hay hơn.
- Chà, khó tìm ra chỗ có bóng mát ở đây ,động óc hút. Đằng kia có một gốc
cây đấy, hất đầu chỉ. ồi chàng trót một cốc bia đưa cho nàng.
Nàng uống hay hơi là hết cốc bia, và khi nàng đưa cái cốc không cho
chàng, chàng phải cố hết sức dằn mình mới khỏi nắm tay lôi nàng vào lòng.
Chàng im lặng trót cho mình một cốc; rồi lấy cái hộp giấy bìa cứng trong
xắc ra; chàng nói:
- Không có gì trong nầy do bà Pearson làm hết.
- Bà ấy tệ như thế sao, không nấu nướng gì hết à?
- Tệ lẵm. Mà phiền một nỗi là, nếu mình lịch sự nói cho bà ấy biết mình
thích món gì, thế là mình ăn luôn món dó suất năm ngày liền trong tuần.
- Ồ, bà bếp nhà em cũng thế. Có lần em nói em thích bánh mận, bà liền làm
miết bánh mận cho em.
Những người khác thì thích bánh xốp hay bánh táo, hay là món gì đấy,
nhưng em thì cứ bánh mận. - Nàng bắt chước giọng bà bếp: "Vì cô Helen
thích bánh mận":
Nàng lắc đầu rồi nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.