DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 84

Catherine Coookson

DẤU ẤN TRONG TIM

Dịch giả: Văn Hoà – Kim Thuỷ

Chương 10

Rosie ngồi một bên bàn đối diện với bà Annie. Robbie đứng phía sau bà,
tay vịn lên lưng ghế. Cả hai mẹ con nhìn Rosie, bà hỏi lại:
- Đi Mỹ à?
- Dạ. Không tuyệt sao! Ôi, xin bác, cháu xin bác và anh - Cô đưa bàn tay ra
phía hai mẹ con - đừng nói "đường xa quá" và đừng nói "Chúng tôi sẽ nhớ
cô lắm", vì bác và anh sẽ không nhớ cháu bằng nửa cháu nhớ bác và anh.
Nhưng cháu… Cháu muốn đi xa.
- Những tiếng cuối cùng cô nói ra thì thào, và cô vẫn giữ giọng nho nhỏ để
nói tiếp:
- Dù sao thì việc nầy cũng đã làm cho cháu được toại nguyện. Ngay cả đến
những thành phố gần đây cháu cũng không muốn, hay là đến Newcastle,
hay Durham, cũng không, mà cháu muốn đi xa, xa hàng vạn dặm, thật xa
nhà.
- Beatrice nói sao về chuyện nầy?
- Ôi, chị ấy huơ tay doạ sẽ ngăn chặn không cho cháu đi vì cháu chưa được
21 tuổi. Nhưng cháu nghĩ thế nào chị ấy cũng chấp nhận để cháu đi thôi.
Teddy sẽ đến uống trà vào lúc ba giờ, và cháu đã nghe chị ấy ra lệnh cho
anh đầu bếp làm vài món ăn đặc biệt.
- Cô cười lạt - như thế tức là sẽ không có chuyện chị gặp anh ấy chỉ để chào
suông rồi chào giã biệt thôi. Chị ấy đã đi Newcastle để gặp luật sư bàn về
chuyện bán đất. Đấy là việc chị ấy cần phải làm nếu chị muốn giữ lại ngôi
nhà. Nhưng chị cho biết chị sẽ về lúc một giờ. Bác Annie à, cháu nôn nao
quá. Mà ôi, - cô nhìn Robbie và nói - anh đừng nhìn tôi như thế.
Làm ơn đừng nhìn như thế! Tôi rất ghét chuyện phải xa anh. Tôi không
thích xa anh, vì anh rất có ý nghĩa với tôi. Cả anh và bác gái. Mấy năm nay
nếu không có anh và bác, chắc tôi đã liều lĩnh làm những việc không hay
rồi… có lẽ còn hỏi cả Jimmy Oldham có muốn lấy tôi không nữa. Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.