bài trùng. Vương Việt nhớ đến nhà sư khất thực, bên cạnh ông ta có một
đứa bé gái xinh xắn nhưng đen nhem nhẻm, đứa bé có đôi mắt thật to tròn,
trong veo như hai giọt nước… một đứa bé lạ kỳ hay hát đồng dao.
Tam Bích Nhãn nói tiếp, nhưng không phải nói với Vương Việt, dường như
ông ta đang tự nói với chính mình “Tâm không định thì kiếm cũng không
định… Tâm không thể nắm bắt từ bên trong hay bên ngoài, hay ở giữa.
Tâm vô hướng vô niệm, không có chỗ sở y, không có nơi qui túc. Không
thấy Tâm trong quá khứ, trong hiện tại và trong vị lai. Tâm như nước trong
dòng sông không bao giờ dừng lại. Vừa sinh đã hoại diệt. Tâm như ngàn
lưỡi đao do nhân duyên mà có. Tâm như chớp giật loé lên rồi tắt. Tâm như
không gian nơi muôn vật đi ngang. Tâm như bạn xấu tạo tác nhiều lầm lỗi.
Tâm như lưỡi câu đẹp nhưng nguy hiểm. Tâm như ruồi xanh ngó đẹp
nhưng rất xấu. Tâm như kẻ thù tạo tác nhiều nguy biến. Tâm như yêu ma
tìm nơi hiểm yếu để hút sinh khí người. Tâm như kẻ trộm, trộm hết căn
lành. Tâm ưa thích hình dung như mắt con thiêu thân, ưa thích âm thanh
như trống trận, ưa thích mùi hương như lợn thích rác bẩn, ưa thích vị ngon
như ruồi thích thức ăn thừa, ưa thích xúc giác như con ruồi sa đĩa mật…
Tâm đã tìm không thấy thì không thể phân biệt được. Những gì không thể
phân biệt được thì không có quá khứ và hiện tại lẫn vị lai. Những gì không
có quá khứ hiện tại lẫn vị lai thì không có mà cũng không không… Nếu
Kiếm và Tâm là một thì Kiếm chính là Tâm... Tâm chính là Kiếm. Tâm là
hư vô thì Kiếm cũng là hư vô… Tâm vọng tưởng thì không thể là Kiếm
được… Tâm đã định thì Kiếm cũng như Tâm đã định…”
Vương Việt đột nhiên phóng người chạy như bay, chàng chạy trở về ngôi
làng chài ven bờ biển… Trời chuyển màu tím thẫm, tuyết rơi tràn ngập, xa
xa lờ lững những tảng băng trôi.
Vương Việt bước vào ngôi nhà nhỏ, nhà sư khất thực vẫn ngồi bên đống
lửa, cạnh đó là đứa bé gái đen đủi, đôi mắt của nó trong sáng và to tròn, nó
mỉm cười nhìn chàng, không khí thật là yên tĩnh.
Vương Việt bước xuống ngồi cạnh bên họ, cũng chìm vào yên lặng như
vậy. Nếu không tìm được sự yên bình trong lúc này sẽ không tìm được nó ở
bất cứ lúc nào. Đừng đuổi theo tương lai như người bị thu hồn chạy theo