ĐẤU CHIẾN THẮNG PHẬT - Trang 155

thổi về mát rượi. Phía xa xa trên một tảng đá thoáng thấy một đạo sĩ đang
ngồi.
Đạo sĩ râu tóc bạc trắng, ánh mắt sáng quắc trong màn đêm đen.
Ông ta nhìn Vương Việt chằm chằm.
Vương Việt nhớ đến Kim Quy Lão Nhân, đạo sĩ này xem ra cũng thần bí
không kém. Chàng nói “Phải chăng ông là Hư Ảnh Bạch Hạc ?”.
Đạo sĩ cũng nói “Còn ngươi có phải là một kiếm thủ mới nổi danh có tên
Thần Kiếm Vương Việt ?” - Ông ta vừa dứt lời thì dường như đã đứng ngay
trước mặt.
Đạo sĩ mảnh dẻ như một con hạc, sống mũi khoằm khoằm như mỏ hạc,
cánh tay vươn cao như cánh hạc. Trong bộ đồ màu trắng nom ông ta giống
hệt một con hạc trắng.
Cao nhân thường ẩn không lộ tung tích, nhưng khi chuyển mình là định càn
khôn. Hư Ảnh Bạch Hạc nổi tiếng giang hồ mấy chục năm về trước, bây
giờ lại xuất hiện ở đây.
Vương Việt nói tiếp “ông là một chân nhân đã trừ hại cho dân làng”.
Hư Ảnh Bạch Hạc lắc đầu quầy quậy “Ta chẳng là chân nhân cái gì hết,
chẳng qua là chỉ muốn… thử đao mà thôi”.
Vương Việt nhận thấy đạo sĩ này tuy tu hành đã lâu nhưng tà khí vẫn còn
ẩn hiện, khác hẳn thần sắc của Kim Quy Lão Nhân hay nhà sư khất thực.
Người tu hành mà đi lạc đường thì dù có tu cả trăm năm cũng vẫn còn chưa
giác ngộ, vẫn còn mãi luẩn quẩn trong vòng thế tục.
Hư Ảnh Bạch Hạc giơ thanh đao lấp lánh lên nói tiếp “Ta muốn giao đấu
cùng Tâm kiếm”.
Lâu lắm rồi Vương Việt lại nghe câu nói này một lần nữa.
Câu nói này làm chàng bỗng dưng nhớ lại…
Đó là một buổi chiều mưa rơi tầm tã, Vương Việt người ướt đẫm khi bước
vào cái quán nhỏ tồi tàn, con ngựa của chàng cũng thế và thanh kiếm của
chàng cũng vậy.
Chàng chọn một cái bàn nhỏ ngồi húp một tô canh nóng.
Trong lúc ướt lạnh mà được húp tô canh nóng thì còn gì bằng ?
Nhưng Vương Việt mới chỉ múc được vài muổng thì cửa quán lại có thêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.