một bóng người, một người mặc trường bào màu xám, cái nón rộng vành
che gần nửa gương mặt, tiếng nói của y nghe lạnh như nước đá “Chủ quán,
ta muốn biết chủ nhân của con ngựa đen cột đằng trước cửa ?”.
Chủ quán chỉ tay về phía Vương Việt, người đó nhìn về phía chàng bằng
cặp mắt sắc lạnh, y nói “Ta chờ ngươi ở ngoài bờ sông”.
Lúc đó Vương Việt đã trở nên nổi tiếng, chàng vừa giết được hai tên đại
gian đại ác là Ưng Bảo Chủ và Đại Hoạt Phật. Có khá nhiều cao thủ tìm
đến chàng để báo thù cho đồng bọn, cũng có khi họ tìm đến chỉ để thách
đấu.
Vương Việt đã nhận ra người này, chàng cố gắng húp thêm vài muổng canh
nữa, canh nóng làm chàng bớt lạnh, bàn tay bớt run rẩy.
Chàng nghĩ người áo xám cũng nên húp một tô canh nóng khi phải dầm
mưa một đoạn đường dài, nhưng y đã không còn ở đó.
Y đã đứng bên bờ sông, cái bóng cao gầy của y trải dài trên mặt nước.
Mưa vẫn còn rơi như trút, chưa bao giờ Vương Việt lại phải tỷ đấu trong
cơn mưa như thế này.
Người áo xám nói “Chắc ngươi đã biết ta là ai”.
Vương Việt gật đầu.
Y là một kiếm thủ nổi tiếng vào hàng bậc nhất của thành Trường An,
chuyên sử một cặp song kiếm có tên Câu kiếm.
Y là Câu Kiếm Tiêu Sơn.
Câu kiếm hình tròn, mũi nhọn, sở trường để đâm… thông thường kiếm thủ
chỉ dùng một thanh, riêng Câu Kiếm Tiêu Sơn lại dùng hai thanh một dài
một ngắn, một công một thủ. Cú đâm của Câu kiếm vô cùng khó đỡ vì nó
cực nhanh, ai cũng biết là đâm thì khó tránh hơn là chém... Chỉ một cú lắc
tay là Câu Kiếm Tiêu Sơn có thể đưa một người về địa phủ.
Y cũng nói “Ta muốn giao đấu cùng Tâm kiếm”.
Vương Việt nói “Ngươi đã suy nghĩ kỹ ?”.
Tiêu Sơn nói “Ta không suy nghĩ, ta chỉ hành động”.
Câu kiếm tấn công nhanh như chớp giật, nó vẽ lên những vòng tròn biến
ảo… kiếm pháp của Tiêu Sơn đã đến mức tuyệt luân, phong cách thi đấu
của y cũng vô cùng tuyệt đẹp, biết bao cao thủ đã phải bỏ mạng dưới Câu