chẳng có đầu đuôi gì cả. Đứa bé ăn no xong thì lăn ra ngủ, nó ngủ thật say
sưa bên dòng sông hiền hòa. Làn gió thổi nhẹ nhàng, sóng nước lăn tăn,
khung cảnh chìm vào trong tĩnh lặng. Một tuyệt sắc giai nhân ngồi cạnh
một nhà sư ăn mày bên đống lửa thì quả là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Nhất Bạch Cuồng Phong cũng cảm thấy thế, y đến bên đống lửa và ngồi
xuống.
Y không hỏi gì cả, kẻ si tình thì không bao giờ hỏi gì cả ?
Gió đêm ngày càng lạnh, Nhất Bạch Cuồng Phong cởi chiếc áo ra khoác
lên người Tam Vĩ Thiên Hồ, cô gái mà y vẫn gọi là Liễu Dương.
Thời gian như lắng đọng… bỗng có tiếng nhạc vang lên du dương trầm
bổng, xa xa một chiếc thuyền hoa từ từ tiến đến, chiếc thuyền treo những
chiếc lồng đèn to tròn, cầu kỳ, rực rỡ. Giữa thuyền bày một cái ghế bành
sang trọng khảm hàng ngàn viên Sapphire xanh biếc, phía trên là tượng một
con chim công màu xanh ngọc đang múa với chiếc đuôi xòe rộng. Hai hàng
cột treo đèn bằng đá cẩm thách ốp gỗ đỏ choáng lộn dưới ánh lửa bập bùng
le lói. Gió từ sa mạc thổi những cánh buồm căng phồng hết cỡ, trên đó có
thêu từng bầy công óng ánh đang múa lượn. Hai bên là hai hàng thiếu nữ
mặc váy dài hở lưng màu xanh biếc, điểm xuyết bằng những dải voan trắng
lung linh.
Một viên ngọc bích trôi giữa dòng sông huyền thoại.
Thuyền hoa phá tan màn đêm yên tĩnh, cái màn đêm đen kịt của hoang mạc
như bừng sáng, các vì sao trên bầu trời như ngưng lấp lánh, ánh sao dường
như choáng ngợp trước cái lộng lẫy của chiếc du thuyền.
Trên chiếc ghế bành là một đống đen đen, to thù lù… một người đang
ngồi… một người đàn bà to béo như khổng tượng.
Thủy Thái Thần.
Bà ta đã đến rồi, thuyền hoa đã dừng lại…
Bạch Cốt Tinh bất giác nhớ đến câu nói của nhà sư, nàng cảm thấy nó
dường như hơi đúng.
Thần Kiếm Vương Việt cũng thế, chàng cũng vừa kịp đến.
Thủy Thái Thần cau mặt lại, thái độ thay đổi nhanh như chong chóng, đang
từ giận dữ bỗng chuyển ngay thành bè bạn.