khi Vương Việt giở chiếc mạng che mặt, chàng thấy đôi mắt của Hải Vực
Vô Ngân nhìn mình nồng nàn, say đắm, đôi mắt chất chứa bao niềm yêu
dấu… chỉ nàng mới có được ánh mắt thiết tha như thế…
Vương Việt bất giác mỉm cười.
Dị nhân lại nói “Cô ta hỏi bao giờ thì sẽ có đám cưới” – Ta nói “ Không
bao giờ…”
Vương Việt vẫn thường đi lang thang qua những xóm làng ven sông, một
hôm chàng dừng ngựa bên một căn nhà nhỏ, một căn nhà bằng đất cũ kỹ,
xin một bình nước… Vương Việt thấy một thiếu phụ nhỏ bé với đôi mắt
đẫm lệ bước ra khỏi cánh cửa tối và thấp, chàng bất giác hỏi “Vì sao cô
khóc ?”
Đại Hoạt Phật đã đi ngang qua đây, lão cưỡng đoạt hầu hết các cô gái trong
làng, thiếu phụ này không là ngoại lệ.
Vương Việt ở lại trong căn nhà nhỏ này một thời gian, người thiếu phụ
muốn được che chở còn chàng muốn an ủi thiếu phụ nhỏ bé với đứa con
thơ dại. Buổi tối, khi người đàn bà ngả đầu vào ngực, chàng vuốt ve mái
tóc của nàng và tự hỏi tại sao hạnh phúc lại là một điều khó kiếm tìm như
thế ?
Đến một lúc nào đó Vương Việt lại phải ra đi, chàng vẫn day dứt tự hỏi về
số phận của những người đàn bà nghèo khó và đáng thương nơi những làng
quê hẻo lánh, họ không bao giờ có được một cơ hội nào để vượt qua số
phận? Sau này Vương Việt không ghé vào những xóm nhỏ xin nước nữa,
chàng hay dừng lại ven sông và ngủ bên bờ những tảng đá hay bên những
gò đất… chàng vẫn nhớ đến người thiếu phụ nhỏ bé và ánh mắt của nàng,
chàng sống cô độc như thế cho đến tận bây giờ.
Chàng vẫn tự hỏi mình có phải là người phụ bạc ?
Tiếng nói của Dị nhân sơn cước như con ong vo ve bên tai “Cô ta hỏi tại
sao?” – Ta nói “Hai người không được sống cùng nhau nhưng sẽ được chết
cùng nhau…”.
Bàn tay của dị nhân bất ngờ đưa ra trước, bàn tay đó bỗng trở thành đen
như mực, móng tay của nó dài ngoằng như móng tay của quỷ, Vương Việt
bất giác giật mình.