ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 116

"Hoàng thượng nói đùa." Nàng chỉ biết cúi mâu tội nghiệp nhìn hắn,

"Chẳng qua là nô tỳ cảm thấy. . . . . . Cảm thấy hoàng thượng quá chói mắt,
khiến nô tỳ không dám nhìn thẳng."

Ý tâng bốc hết sức rõ ràng, chính nàng cũng toát mồ hôi, lại thấy Minh

Uyên đột nhiên nở nụ cười, hứng thú nói: "Ví dụ này của ngươi thật mới
mẻ, nhưng mà, trẫm không phải là mặt trời, sao lại khiến ngươi cảm thấy
chói mắt?"

Nàng không chút nghĩ ngợi, nghiêm túc hồi đáp: "Ai nói không phải

chứ? Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, với dân chúng mà nói chính là mặt
trời, toàn thân tỏa ra kim quang sáng rực. Nô tỳ cũng là con dân của hoàng
thượng, dĩ nhiên cảm thấy ngài rất chói mắt."

"Không ngờ là tiểu chủ của trẫm lại biết cách ăn nói như vậy." Trong

mắt Minh Uyên thoáng qua ý cười, cau mày hỏi: "Bây giờ không cảm thấy
xấu hổ nữa hả?"

Vừa mới dứt lời, mặt của Lục Khê liền đỏ lên: "Nô tỳ nói sự thật, tất

nhiên sẽ không đỏ mặt. . . . . ."

Nàng vừa nói xong, liền cúi đầu, sắc hồng trải rộng xuống hai gò má, vô

cùng đáng yêu.

Ánh đèn sáng người chiếu rọi cả phòng, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã

thấy phần gạch dưới chân bị một bóng đen bao phủ, ngay sau đó cả người
bị nhấc bổng lên. Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng thở nhẹ, cảm thấy trời đất
như đang quay cuồng, cả người liền bị Minh Uyên đặt lên giường.

Đập vào mắt là màn giường vàng rực, cùng với gương mặt thanh nhã

góc cạnh rõ ràng. Ở khoảng cách gần như vậy, Lục Khê mới phát hiện, thì
ra quân chủ của bọn họ lại có dung nhan anh tuấn đến thế, chỉ tiếc phần lớn
mọi người không dám nhìn thẳng hắn, đành phải cô phụ tuấn nhan trời sinh
kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.