ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 157

mà cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng ngươi nên tự cân nhắc.
Bây giờ ngươi đang ở Nhạc Thanh điện của ta, Cao công công có muốn cứu
cũng không dễ. Còn cha mẹ ngươi nữa, đã yêu thương ngươi như vậy
nhưng vẫn phải để ngươi vào cung, chỉ sợ là do nhà quá nghèo. Ta đoán
ngươi cũng không hi vọng bọn họ vì ngươi mà lo lắng chứ, chỉ cần ngươi
yên phận làm việc, ta sẽ không bạc đãi bọn họ."

Tiểu Thuận tái mặt: "Dạ, nô tài ghi nhớ những lời dạy bảo của chủ tử."

"Được rồi, vậy ngươi đi xuống đi."

Ngồi một mình trong đại điện, Lục Khê nâng ly trà nhấp một ngụm,

nhìn những lá trà xanh đậm dập dềnh đánh vào thành chén, rồi cuối cùng
yên lặng nằm ở đáy nước.

Nàng biết đường đi trong cung này không hề bằng phẳng, nói nàng lòng

dạ ác độc cũng tốt, lo xa cũng được, mỗi một bước nhất định phải đi ổn, dù
là phải giở thủ đoạn, phải trả giá cao.

Nàng chỉ có một năm, một năm sau, sự tồn vong của Lục gia đều phụ

thuộc vào bản thân nàng.

Cứ như vậy không biết đã ngồi bao lâu, Ảnh Nguyệt trở về, hạ giọng

ghé vào tai nàng bẩm báo.

Lục Khê đoán không sai, Vân Nhất là người Cao Lộc phân tới, dĩ nhiên

là thám tử của hoàng thượng.

Sắc mặt Ảnh Nguyệt có chút nặng nề: "Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm

gì?"

Khác với nàng ta, Lục Khê lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, khóe môi lộ

ra một nụ cười vô hại: "Làm thế nào cái gì? Nàng ta báo cho Cao Lộc
chuyện ta chọn Phật tượng của hoàng thượng chứ không phải là bạch ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.