ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 167

"A, hoàng thượng đang nói đén cái này ư?" Nàng bừng tỉnh hiểu ra, có

chút kiêu ngạo mỉm cười: "Đây là mùi thơm của hoa Ngọc Lan, trước kia
lúc còn ở Giang Nam, mỗi khi đến mùa mưa, không khí ẩm ướt, quần áo để
trong tủ thường sẽ có mùi ẩm mốc. Trong nhà tần thiếp lại trồng mấy cây
Ngọc Lan, liền thường xuyên nhặt cánh hoa bỏ vào tủ quần áo, nó cũng dần
dần thành thói quen, phải luôn ngửi được mùi hương như vậy mới cảm thấy
an tâm. Mấy ngày trước tần thiếp thấy ở trong Ngự Hoa Viên có rất nhiều
cây hoa ngọc lan, nên dẫn Vân Nhất cùng Ảnh Nguyệt đến nhặt một ít
mang về."

Âm thanh của nàng mềm mại mát mẻ, mang theo xúc cảm thanh nhẹ

như cỏ xanh, dịu dàng quanh quẩn bên tai, khiến người ta hết sức vừa lòng.

Minh Uyên nhắm mắt nghe nàng giải thích, cảnh giác phát hiện bản thân

mình lại buông lỏng quá mức, cứ như vậy trầm mặc một lúc lâu, hắn mới từ
tốn nói: "Ừ, ngủ đi."

Một giấc này ngủ rất an ổn, là cảm giác mà đã lâu rồi hắn không có.

Khi tỉnh lại, Lục Khê còn đang ngủ, nhìn tựa như một đứa bé, không đủ

văn nhã, thậm chí phát ra âm thanh nhỏ như một chú heo con.

Tuy nói không vội, nhưng mấy ngày nay nàng vừa chuyển vào, lại vừa

phải sửa sang, bố trí lại mọi thứ, sao có thể không mệt nhọc chứ?

Tâm tình hắn không tệ, ra hiệu cho Vân Nhất cùng Ảnh Nguyệt không

cần đánh thức nàng, nhưng thân thể hắn vừa động, Lục Khê liền giật mình
tỉnh lại, dụi dụi mi mắt: "Hoàng thượng dậy rồi ư?"

"Không sao, ngươi cứ ngủ thêm một lát đi."

"Không ngủ được, tần thiếp còn có chuyện phải làm." Nàng bất đắc dĩ

nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.