ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 235

"Bé ngốc, nàng sao vậy?" Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, "Người biết

sẽ nói là trẫm quan tâm nàng, không biết còn tưởng rằng trẫm đang trách
mắng nàng đấy."

"Tần thiếp chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Nàng ngập ngừng nói, âm thanh

nho nhỏ nhu mì, còn có chút run rẩy, chậm chạp không thốt ra được nửa câu
sau.

Thật ra thì nàng không nói, Minh Uyên cũng biết, tình cảm ái mộ mà cô

gái nhỏ này dành cho mình khó có lời nào miêu tả được, nàng cố gắng
không nói ra, còn nghĩ rằng bản thân mình che giấu rất tốt.

Dáng vẻ cúi mâu im lặng của nàng khiến người khác cảm thấy vô cùng

yêu thích, nhất là lúc cúi thấp đầu để lộ ra vùng cổ trắng muốt, da thịt nhẵn
nhụi bóng loáng, giống như một đứa bé mới sinh.

Minh Uyên thất thần đưa tay lên dùng đầu ngón tay cứng rắn của mình

vuốt ve, khiến người trong ngực không ngừng run rẩy, hắn kéo đầu nhỏ của
nàng lại gần mình, chậm rãi hôn lên cánh môi mềm.

Xưa nay hắn không thích hôn phi tần, bởi vì mùi son phấn nồng nặc

cùng vẻ diễm lệ do trang điểm khiến hắn cực kỳ chán ghét. Nhưng bây giờ,
môi Lục Khê không có chút son nào, mà hồng nộn tự nhiên rất đáng yêu,
trên người của nàng chẳng có mùi nồng nặc của phấn trang điểm, chỉ có
mùi hương Ngọc Lan nhàn nhạt, khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay,
muốn một hớp nuốt nàng vào bụng.

Bên cạnh cánh rừng xanh u, hắn chậm rãi đẩy người trong ngực dán lên

cây trúc, vừa hôn nàng, vừa nhẹ nhàng cởi áo, sau đó theo đường cong đẹp
đẽ trên cổ một đường hôn xuống .

Cảm giác vừa tê dại vừa hơi ngứa khiến Lục Khê không nhịn được cười

ra tiếng, âm thanh êm tai càng thêm kích thích dây đàn đang căng trong
lòng Minh Uyên, dư âm lượn lờ, cuồng nhiệt như thác lũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.