ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 363

nàng không thể không tỏ ra vô cùng vui mừng, thật sự là có khổ mà không
nói được.

Minh Uyên cầm tay nàng, cảm thấy cánh tay mềm yếu cũng đang run

rẩy, thở dài: "Ái phi chịu uất ức rồi."

Lục Khê nhìn vào mắt hắn, vừa cảm thán Đế Vương quả thật là diễn

viên trời sinh, vừa nói nhỏ: "Có hoàng thượng tin tưởng, tần thiếp chẳng hề
chịu chút uất ức nào."

Trong lời nói chẳng lộ chút oán trách chuyện mấy ngày nay hắn lạnh

nhạt, nàng chỉ cố nén lệ, cúi đầu cắn môi không nói, lông mi run rẩy như có
thể khóc bất cứ lúc nào.

Minh Uyên vốn cố ý lạnh nhạt nàng, thứ nhất là tỏ vẻ công chính, thứ

hai là để cho nàng hiểu chức trách đế vương của mình, tuyệt đối không thể
vì bất kỳ một vị phi tần nào mà phá vỡ quy củ.

Nhưng giờ phút này dáng vẻ tràn đầy uất ức lại vẫn cố tỏ ra không có

chuyện gì của nàng làm hắn có chút áy náy, nhưng nàng diễn, hắn cũng phải
diễn theo: "Ái phi kiên cường như thế, trẫm rất vui mừng."

Hai người đi bộ đến cạnh hồ sen, những đóa sen đầu hạ đang đón ánh

mặt trời, trên phiến hoa còn đọng lại những giọt nước trong suốt, chẳng
hiểu sao lại khiến người ta liên tưởng đến nước mắt của mỹ nhân.

Trầm mặc nhìn đôi vai thon gầy đang rũ xuống của Lục Khê, Minh

Uyên khẽ thở dài, ôm nàng vào trong ngực: "Không phải nàng đã nói sẽ
sinh cho trẫm một hài nhi sao? Bây giờ gầy thành như vậy, sao có thể làm
mẫu thân được đây?"

Giọng nàng buồn buồn từ ngực truyền đến: "Vậy. . . . . . Nguyệt Dương

Phu nhân thì sao? Hoàng thượng định xử trí nàng ta như thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.