ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 427

"Hương phấn làm rất tốt, hoàng thượng rất thích, ngươi đến Khố phòng

chọn vài món mình thích đi, xem như là ta đa tạ ngươi."

Bích Chân vừa đáp lời, vừa mỉm cười, từ chủ tử, ban thưởng không gọi

ban thưởng, mà gọi quà tặng, đây cũng là sự khác biệt lớn nhất so với các
cung phi khác trong hậu cung. Nàng ấy không thật sự xem mình là chủ tử,
cũng không hoàn toàn xem bọn họ là nô tài có thể xử lý tùy tiện, mà giữa
đó còn có một phần tôn trọng.

Thật ra thì nhìn khắp hậu cung, những chủ tử bị nô tài bên cạnh bán

đứng nhiều không kể xiết, nhưng đến nay cũng chỉ có một Lục Phương nghi
hiểu, sẽ có lúc nô tài phát huy tác dụng, gián tiếp quyết định tiền đồ của chủ
tử.

Nhụy An điện, màu son đỏ trên cột đã tróc, khó nhìn như một ngón tay

đang chảy máu loang lổ, mùi ẩm mốc vờn quanh trong không khí.

Nguyệt Dương phu nhân mặc hoa phục diễm lệ đứng ở ngoài cửa, qua

cánh cửa rách quan sát quang cảnh trong điện.

Đức Phi đứng đầu tứ phi ngày xưa, hôm nay mặc một bộ bạch y mộc

mạc ngồi ở bên trong, vẻ mặt ưu tư ngân nga ca khúc, mặt mũi tiều tụy, ánh
mắt vô hồn, không biết đang nhìn về nơi nào.

“Sau khi ly biệt cùng Quân là ngàn trùng xa cách, cảnh sắc quanh ta đã

nhuốn màu thê lương. Càng lúc càng xa bút mực nào tả nổi, nước rộng cá
chìm nơi nào hỏi được đây?

Đêm dài, gió thu đùa khóm trúc, ngàn lá trúc xanh đều ôm theo ân hận.

Chăn đơn gối chiếc tìm trong mộng, mộng chưa thành đèn đã lụi tàn đi.”

Tiếng hát của nàng ta tràn đầy đau thương, giống như nhìn thấu tâm tư

Đế Vương, cũng giống như oán Quân quá vô tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.