ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 588

Cắt tỉa bồn hoa sơn trà xong, Lục Khê để kéo xuống, nhẹ nhàng thở ra,

cười híp mắt ngưng mắt chậu hoa trước mặt. Minh Uyên vẫn đứng tại chỗ,
an tĩnh ngưng mắt nhìn người con gái không hề hay biết mình đã trở thành
một bức họa động lòng người kia.

Bích Chân bưng thêm đá đi vào, vừa lúc nhìn thấy hai người đang

thưởng thức phong cảnh của chính mình, cảnh tượng này làm nàng ta không
nhịn được khẽ cười đi về phía Lục Khê, lúc lướt qua Minh Uyên thì cung
kính cúi người thi lễ, sau đó đến cạnh Lục Khê, khom lưng nói nhỏ bên tai
nàng.

Lục Khê ngẩn ra, sau đó quay đầu lại nhìn người đứng ở cửa, hắn lẳng

lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng thuần túy cùng chút ý
cười, trong ánh mắt ấy, không hề chứa đựng sự uy nghiêm của đế vương.

Bởi vì thời tiết nóng bức, Minh Uyên thay long bào ra, chỉ khoác một

chiếc áo xanh dương nhạt, tóc vãn thành búi, dùng một chiếc ngọc quan
màu trắng cố định trên đỉnh đầu, chỉ còn vài sợi tóc rơi xuống vai, đơn giản
đứng ở đó, mỉm cười mnhìn nàng.

Tim Lục Khê đập mạnh, chợt thấy giờ phút này hắn không giống đế

vương, mà giống một quý công tử ôn nhuận như ngọc.

"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nàng đứng dậy hành lễ, cánh môi

nở nụ cười.

Minh Uyên bình tĩnh đi tới, đưa tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn bên má

nàng: "Sao không ngủ trưa, thức dậy sớm vậy?"

Lục Khê khẽ hừ một tiếng, u oán nói: "Hoàng thượng xem tần thiếp là

heo thật rồi à? Bây giờ là lúc nào rồi còn ngủ trưa."

Minh Uyên bị lời giải thích của nàng chọc cười, dắt tay nàng đi đến bên

cửa sổ: "Thân thể nàng còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.