ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 617

Vừa thấy Quý Thanh An tới, đôi mắt trống rỗng của nàng ta lộ ra chút

ánh sáng, gò má tái nhợt tựa như sáp nến, vô cùng đáng sợ.

Môi của nàng ta khẽ động đậy, nhưng chỉ bật ra tiếng cười khanh khách,

giơ miếng vải mình đang cầm trong tay lên trước mặt hắn: "Chàng xem, đây
là y phục ta làm cho con chúng ta, chờ nó ra đời là có thể mặc!"

Miếng vải này là do nàng ta xé từ váy mình ra, rách lung tung, bẩn thỉu

vô cùng, nàng ta nở nụ cười, ánh mắt mờ mịt, hẳn là điên rồi.

Quý Thanh An vạn lần không sẽ thấy cảnh tượng như vậy, vốn định

dùng lời lẽ ngày thường thuyết phục Thường Tư Vân im miệng, phòng
ngừa nàng ta nói ra chuyện hắn đã từng làm cùng Thường Vệ Quang lúc
trước, khiến bản thân thất thế, nhưng bây giờ nàng ta đã phát điên. . . . . .

Chuyện này với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Hắn không để ý đến dáng vẻ điên khùng của nàng ta, xoay người muốn

đi, nhưng không ngờ nàng ta lại bất chợt đứng dậy vọt tới chặn cửa, mấy
ngón tay gầy trơ xương nắm lấy cánh tay hắn, trên mặt hiện lên vẻ dịu
dàng: "Thanh An, ở lại với ta."

Nàng ta hoạt động mạnh như vậy, mùi hôi trên người lập tức bay vào

mũi Quý Thanh An, nhiều ngày không tắm nên mùi hôi rất đáng sợ, suýt
chút nữa khiến hắn ngất đi.

Hắn hất văng tay nàng ta ra, trấn định cười một tiếng: "Được, ta cũng

định đến chơi với nàng, nhưng có mấy món ăn ta quên đem vào, nàng chờ
một lát để ta đi lấy."

Hắn đang muốn lướt qua nàng ta ra ngoài, nhưng không ngờ cái tay kia

vẫn nắm chặt lấy cánh tay hắn, Thường Tư Vân ôm chặt lấy hắn từ phía
sau, âm thanh chợt trở nên bén nhọn: "Không cho đi! Ta không cho chàng
đi! Chàng muốn đi tìm nữ nhân Giang Nam kia sao! Nàng ta có gì tốt? Gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.