ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 616

Nói xong, nàng ta lại tiếp tục gảy đàn, Quý Thanh An chỉ đành xoay

người đi về hướng đông, từ sau lưng truyền đến tiếng hát, bay bổng trong
suốt, tựa như đến từ mộng ảo.

“Hoa không phải hoa, sương chẳng phải sương.

Nửa đêm đến, bình minh đi.

Ảo cảnh thoáng qua bao nhiêu bận?

Đi tựa mây hồng không chỗ tìm.

Nghe khúc ca này, trái tim Quý Thanh An bỗng nhiên hơi loạn nhịp,

chuyện cũ dần hiện về trong trí nhớ, nhưng cố nhân đã chẳng còn ở đây.

Hương ngọc lan phủ hai bên bờ, lúc say mê đâu biết ngày sau sầu muộn.

Khi ấy ta cùng người thưởng hoa, nhưng giờ đây cảnh còn người đã không
ở.

Hắn chậm rãi đi tới tiểu viện phía đông, qua khe cửa quan sát bên trong

tiểu viện, cũng chỉ một phòng nhỏ với một số vật dụng đơn sơ, trên bàn có
bát cơm chỉ còn một nửa, một chén canh đậu hũ rau xanh, bên giường có
một người đang ngồi cúi đầu, trong tay là một khối vải vụn, chẳng biết
dùng để làm gì.

Hắn đẩy cửa ra, hơi do dự bước vào, người trong phòng vừa nghe tiếng

bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ đó dọa Quý Thanh An giật bắn
mình.

Thường Tư Vân vốn rất kiều diễm, dù chưa đến mức nghiêng nước

nghiêng thành, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất quyến rũ. Thế mà,
giờ phút này, nữ nhân trước mặt lại đầu xù tóc rối, mái tóc đen bóng ngày
xưa giờ đây rối tung, xõa xuống một bên vai, mặt mũi thon gầy tái nhợt, đôi
môi cũng chẳng chút huyết sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.