ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 649

Ngồi trên liễn xa, nàng lơ đãng nhìn cảnh vật trong hoàng cung, đột

nhiên cảm thấy trong lòng rất an tĩnh, không biết có phải do ngày tháng
bình yên, hay là vì mọi nguy cơ đều đã giải trừ gần hết, chẳng còn mấy
chướng ngại vật ngăn cản con đường của nàng nữa.

Thường Vệ Quang ngã xuống, Lục gia tránh khỏi nguy cơ bị diệt môn;

An Uyển nghi đã chết, chắc chắn Quý Thanh An cũng sống không được lâu
nữa.

Quả thực nàng cảm thấy ngày tháng trở nên yên tĩnh quá.

Nếu mọi thù hận đều đã báo xong, tất cả đau đớn đều đã đi xa, như vậy. .

. . . . Nàng nên sống vì cái gì nữa đây?

Nghĩ đến vấn đề này Lục Khê đột nhiên ngẩn ra, từ sau khi sống lại đến

nay, mỗi một ngày mỗi một khắc đều vì sự tồn vong của Lục gia mà phấn
đấu, vì tội nghiệt của Quý Thanh An mà thù hận. Nàng đấu đá, nàng thận
trọng, nhưng hôm nay khi tất cả đều kết thúc, nàng chợt cảm thấy mờ mịt.

Tiểu Thuận ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Nương nương, đến Tê Ngô

cung rồi."

Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, phát hiện liễn xa đã ngừng lại từ lúc

nào, thế nhưng nàng lại không phát hiện.

Nàng ổn định tâm trạng, nện bước chậm rãi đi vào đại điện, nhưng hôm

nay, bên trong gian phòng rộng lớn không chỉ có nam tử đang ngồi sau bàn
sách như trước kia, mà còn có một người nữa, chỉ một cái liếc mắt, cổ họng
Lục Khê như bị bóp nghẹn.

Đôi mắt nàng đỏ lên, từ sau khi vào cung, đây là lần đầu tiên nàng cảm

thấy luống cuống như vậy.

Lục Khê không để ý lễ nghi, vừa mừng vừa sợ run giọng gọi: "Cha?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.